Người phụ nữ xinh đẹp đè nén sự chấn động trong lòng, giả vờ bình tĩnh, chậm rãi đi đến bên cạnh Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cúi người hành lễ: “Đạo Đế! Lệ tộc, tộc Vu Mã và cả tộc Thiên Võ của ta đều đã đồng ý đến trợ giúp, còn tộc Tức Mặc vẫn chưa cho ta câu trả lời rõ ràng. Những tộc khác thì ta chưa từng giao thiệp nên không liên hệ được”.
Chiêu Võ Đạo Đế cười, nói: “Phải sửa cho đúng, không phải muốn các ngươi đến trợ giúp, mà là muốn các ngươi đến chứng kiến lịch sử”.
Người phụ nữ đẫy đà ngẩn ngơ, không hiểu rõ ý của ông ta, nhưng cô ta bỗng như thông suốt gì đó, ánh mắt lập tức trở nên châm chọc, sau đó cúi đầu hành lễ, thầm vui mừng như điên.
Sắp chiếm hời rồi!
Mẹ ơi!
Món hời rồi!
Tộc Thiên Võ sắp bước lên tầm cao mới!
Tiên Lão đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Đạo Đế, khi nào ra tay?”
Chiêu Võ Đạo Đế mỉm cười: “Không vội, Tây Thánh Minh Quân và một vài bạn cũ còn chưa đến”.
Tiên Lão quay đầu nhìn thoáng qua bia đá Đăng Thiên đang đứng sừng sững giữa trời đất: “Diệp Quân kia còn đang tu luyện…”
Chiêu Võ Đại Đế cười nói: “Cứ để hắn vùng vẫy, chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi”.
…
Trọng Thiên thứ ba trong Tiểu Tháp đã qua năm năm.
Năm năm này, mỗi ngày Diệp Quân không ngừng chiến đấu với Nho Uyên và Lý Toại Phong, lực chiến đấu liên tục tăng lên.
Uy lực mấy kiếm kỹ của hắn tăng hơn trước rất nhiều.
Hiện giờ hắn dốc hết sức lực, sử dụng kiếm Thanh Huyên, có thể dùng kiếm chém năm mươi vạn năm Tuế Nguyệt, cho dù không dùng kiếm Thanh Huyên, một nhát kiếm của hắn cũng có thể chém mười vạn năm Tuế Nguyệt.
Có thể nói, dưới cảnh giới Khai Đạo, hắn là vô địch.
Diệp Quân gật đầu.