Kiếm quang đột nhiên vỡ tan, tiếp đó Vu Mã Hình bị ép lui xa mấy trăm trượng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của đám người Vu Mã Lạc lập tức trở nên u ám, Vu Mã Lạc nhìn thoáng qua tiên tổ nhà mình, trong lòng không khỏi hoài nghi, tiên tổ này hình như không như lời đồn.
Sau khi Vu Mã Hình bị đẩy lùi về phía Bắc, ông ta nhìn Lý Toại Phong đứng đằng xa, sợ hãi nói: “Đúng là một thanh kiếm lợi hại”.
Ông ta hơi ngạc nhiên, thật sự không ngờ thực lực của kiếm tu cảnh giới Khai Đạo này lại mạnh như vậy.
Lý Toại Phong phía xa đánh đến thoải mái, cười nói: “Lại lần nữa”.
Dứt lời, ông ta bỗng nhiên hóa thành một luồng kiếm quang rồi phóng lên trời, chỉ trong chốc lát kiếm quang kia đã phóng thẳng xuống, mạnh mẽ va chạm với Vu Mã Hình.
Vẻ mặt Vu Mã Hình không thay đổi, ông ta bước về phía trước, mở bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng xoay tròn.
Ầm!
Khu vực thời không nơi ông ta đứng đột nhiên trở nên mơ hồ, mà sau khi kiếm quang kia đụng vào khu vực thời không mơ hồ đó, tốc độ bỗng nhiên trở nên vô cùng chậm chạp.
Thấy cảnh này, Diệp Quân cau chặt mày, lại như vậy, đây chẳng phải là kỹ năng đặc biệt chỉ có cường giả cảnh giới trên Khai Đạo mới biết sao?
Lúc Diệp Quân còn đang suy nghĩ, khu vực thời không mơ hồ ở phía xa kia đột nhiên vỡ tan, Lý Toại Phong liên tục lui mấy ngàn trượng.
Cùng lúc đó Vu Mã Hình đi về phía trước, mỗi bước của ông ta dẫn đến khu vực thời không Diệp Quân đang đứng dần trở nên mơ hồ.
Ông ta muốn giết Diệp Quân trước!
Kẻ địch không đội trời chung của tộc Vu Mã!
Bắt giặc nên bắt tướng trước!
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Lý Toại Phong thay đổi, ông ta hóa thành kiếm quang chém thẳng qua, nhưng đã muộn, khu vực thời không bên chỗ Diệp Quân đã hoàn toàn trở nên mơ hồ.
Nhưng đúng lúc này, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân nhanh chóng bay ra.
Xoẹt!
Khu vực thời không mơ hồ kia bị xé rách, sức mạnh quỷ dị trong nháy mắt đã biến mất.
“Gì cơ?”