Ở cửa đại điện trong hoàng cung, Chu Phạn mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, dung mạo tuyệt thế.
Khi biết Chiêu Võ Đạo Đế bao vây Diệp Quân, cô ta chỉ muốn chạy đến Đăng Thiên Vực cùng kề vai tác chiến với Diệp Quân, nhưng cô ta biết rõ bây giờ thực lực của mình không giúp được gì, chỉ thêm phiền phức.
Chờ đợi!
Việc cô ta có thể làm là ở đây chờ tin!
Chắc chắn vô cùng bức bối khó chịu.
Một ngày như một năm.
Đúng lúc này, Hoàng Đế Đại Chu xuất hiện trước mặt cô ta, nhìn thấy Hoàng Đế Đại Chu, vẻ mặt Chu Phạn tươi cười.
Cô ta biết, thắng rồi.
Chu Phạn vội hỏi: “Hắn đâu?”
Hoàng Đế Đại Chu bất mãn: “Hắn cái gì mà hắn, con không thấy cha con đang bị thương hả?”
Chu Phạn: “…”
Hoàng Đế Đại Chu hơi bất đắc dĩ, đúng là con gái lớn không thể giữ trong nhà.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng sốt ruột của Chu Phạn, trong lòng Hoàng Đế Đại Chu mềm nhũn, sau đó ôn hòa nói: “Hắn còn chút việc phải xử lý, sau khi xong việc sẽ trở về, không phải lo lắng”.
Chu Phạn khẽ gật đầu: “Vâng”.
Hoàng Đế Đại Chu lại nói: “Có một số việc, ta phải nói với con, để cho con biết rõ ngọn ngành”.
Nói xong, ông ta kể hết chuyện xảy ra ở Đăng Thiên Vực.
Khi nghe tin Chiêu Võ Đạo Đế - người đã đạt tới cảnh giới Diệt Đạo và Tam điện chủ Ác Đạo bị giết trong nháy mắt, sắc mặt Chu Phạn lập tức trở nên nghiêm trọng chưa từng có.
Người từng thấy thế giới rộng lớn, thật ra vô cùng khiêm tốn, bởi vì bọn họ biết trên thế giới này còn tồn tại người tài giỏi hơn cả bọn họ. Ngược lại, chỉ có những người chưa từng thấy thế giới bên ngoài, khi có chút thành tựu thì đã bay lên trời, không coi ai ra gì.