Tịnh An dẫn Diệp Quân đi tới trước mặt Thượng Thần Thiên Vân, cô ta cúi chào: “Sư phụ”.
Thượng Thần Thiên Vân khẽ mỉm cười ung dung: “Ngồi đi”.
Tịnh An ngồi xuống, cô ta đang định lên tiếng thì Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, bà ta cười nói: “Ngươi đến từ nền văn minh nào?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, rõ ràng đối phương đã phát hiện hắn không phải người của nền văn minh Thiên Hành.
Việc che giấu hơi thở của Tháp gia lại vô dụng.
Lại phải thăng cấp rồi!
Mệt mỏi!
Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó hành lễ: “Chào Thượng Thần, ta đến từ vũ trụ Quan Huyên”.
Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười nói: “Ngươi cũng ngồi đi”.
Sau khi Diệp Quân ngồi xuống, Thượng Thần Thiên Vân cầm bình trà bên cạnh lên, sau đó rót cho hắn một tách, khẽ mỉm cười: “Đây là linh trà Thiên Vân ta tự trồng, ngươi nếm thử xem”.
Thấy đối phương khách sáo như thế, Diệp Quân rất bất ngờ, hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, vì hắn cho rằng nền văn minh Thiên Hành lớn mạnh như thế, có lẽ mọi người đều sẽ khá kiêu ngạo, càng chưa nói đến việc người trước mặt còn là một cao thủ vô cùng mạnh.
Sau khi đi vào, người phụ nữ trước mắt cho hắn một cảm giác sâu không lường được.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nâng tách trà lên uống một hớp, nước trà vào bụng như một dòng nước ẩm tản ra khắp cơ thể, ngay sau đó, trong người hắn có những làn khí đục tản ra.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Tịnh An cười nói: “Trà này có thể tinh lọc thân thể và linh hồn”.
Diệp Quân nói: “Thì ra là vậy!”
Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Thân thể và linh hồn của ngươi rất tinh khiết, dù là ở chỗ chúng ta cũng hiếm thấy một người như ngươi”.
Nói xong, bà ta lại rót cho Diệp Quân một chung, sau đó quay đầu nhìn Tịnh An bên cạnh: “Con đi tới điện Chấp Pháp theo dõi, có tình huống gì thì trở về báo cáo”.
Tịnh An gật đầu: “Vâng!”
Dứt lời, cô ta đưa mắt ra hiệu cho Diệp Quân, sau đó đứng dậy rời đi.