Lần nào về quê, ông Tùng cũng ra mé sông, nhìn về phía nhà người yêu đầu đã có chồng để hoài niệm những kỷ niệm cũ, rồi hát trong cơn say.
Ông Nguyễn Xuân Tùng (65 tuổi, hiện ở Cà Mau) thừa nhận hơn 40 năm chưa thể quên được mối tình đầu với người con gái cùng làng ở Nghệ An.
Ở tuổi 18, Tùng yêu một cô gái cùng làng. Họ yêu xa bốn năm khi anh vào đại học. Tốt nghiệp, chàng trai nhận quyết định vào công tác miền Nam. Tùng khuyên người yêu đi cùng mình nhưng cô gái từ chối vì không muốn xa quê, xa cha mẹ già. Vài năm sau họ chính thức chia tay.
Ngoài 20 tuổi, thuở đó ở quê cô gái đã bị coi là "quá lứa". Cô đến với một người đàn ông cùng làng từng có một đời vợ và nuôi con riêng của chồng. "Tôi luôn day dứt vì mình không đủ mạnh mẽ nên để hôn nhân của cô ấy không trọn vẹn", ông Tùng, sau đó trở thành một giám đốc doanh nghiệp nhà nước ở Cà Mau, nói.
Ông lập gia đình với một cô gái đất Mũi, có tài sắc, con cái đủ nếp tẻ nhưng chưa bao giờ thấy hạnh phúc trọn vẹn. Mỗi lần về quê, cứ chiều xuống ông lại chếnh choáng hơi men ra cầu sông nơi hai người từng hẹn hò để ôn kỷ niệm cũ. Vài lần ông gặp tình đầu, nỗi thương nhớ trào dâng, lòng bị dày vò vì cảm thấy có lỗi.
Ông Tùng nhận ra điều đó khi đi quá nửa đời người. "Lúc ốm đau, sa cơ lỡ vận, chỉ vợ bên mình chứ người cũ chẳng biết mà hỏi thăm. Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc trong thực tại", ông ân hận. Giờ đây, mỗi sáng, ông lại cùng vợ đạp xe vòng quanh thành phố, ngắm bình minh lên. Ông bế cháu ru, thay vì hát những lời day dứt về tình đầu.