Trầm mặc hồi lâu, ông ta cũng biến mất khỏi nơi này.
...
Giữa một vùng tinh không xa lạ.
Một cô gái đang lẳng lặng đứng đó.
Người nọ có dung nhan tinh xảo, ăn vận xa hoa, toàn thân như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ. Đôi mắt người nọ trong trẻo, lại tản ra một khí thế lạnh lẽo khiến người ta không dám lại gần, bộ váy dài màu xanh nhạt ôm sát thân, uyển chuyển như bức tranh thủy mặc, tay phải cầm trường kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang.
Cô gái này chính là quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành thế hệ này, Tịnh Sơ.
Cuối tầm mắt của Tịnh Sơ là một mảnh thời không quỷ dị, thời không này quanh co khúc khuỷu, cực kì bất quy tắc, lại như một chiếc gương, soi chiếu hai đầu, vô cùng kì quái.
Vũ trụ Vô Gian.
Lúc này, chợt có một ông lão xuất hiện sau lưng Tịnh Sơ, ông lão cung kính chắp tay thi lễ: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đã tới thần cảnh Thiên Hành.”
Tịnh Sơ dời đường nhìn khỏi vũ trụ Vô Gian: “Rút đi.”
Nói đoạn, bà ta quay đầu, bước đi một bước, chỉ một bước đã vượt ngoài mấy trăm vạn tinh vực…
Tịnh Sơ đi rồi, từ thời không xa xa, hai mươi hơi thở hùng hồn đột nhiên bay tới, những cường giả này đều khoác áo bào thuần sắc đen, tay cầm trường kiếm.
Đó là Chấp Pháp Kiếm Vệ.
Đây là cường giả do chính Tịnh Sơ dạy dỗ.
Nhóm cường giả này có thể coi là thân vệ của bà ta.
Ngoài nhóm cường giả này còn có hai ông lão mặc áo bào trắng cũng đang chậm rãi đi ra, sắc mặt uể oải.
Đó là thần pháp sư của Thiên Hành.
Đây là những người có thuật pháp đặc biệt do văn minh Thiên Hành nghiên cứu ra, bình thường rất hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ một số ít những nhân vật trọng yếu mới biết đến sự tồn tại của họ.
Hai ông lão áo trắng nhìn về phía ông lão áo đen đứng đầu nhóm Kiếm Vệ, một người trầm giọng nói: “Diêm Đà, ngươi gọi chúng ta ra đây làm gì? Chúng ta vừa tìm được chút manh mối…”
Diêm Đà ngắt lời ông ta: “Phong Thần Sư, thần cảnh Thiên Hành gặp chuyện, quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đã thoát khỏi vây hãm…”
Nghe Diêm Đà nói đến đó, cả hai vị thần pháp sư đều cả kinh, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, Phong Thần Sư trầm giọng hỏi: “Bà ta làm sao có thể thoát được? Điều đó…”