Không thể đánh!
Rất nhanh, ánh mắt của ông ta rơi vào Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm đang tươi cười, nhìn rất thoải mái.
Người này có lẽ dễ đánh!
Đạo Môn Chủ cảm thấy người này có thể, nhưng ngay sau đó, ông ta lại chuyển ánh mắt sang Nhị Nha đang đứng ở một bên, Nhị Nha ăn mặc kỳ lạ, đang liếm một xâu kẹo hồ lô, đôi mắt to ngây thơ, trong sáng, trông thực sự vô hại.
Đương nhiên, cô bé này rõ ràng cũng là một người tu luyện.
ĐẠo Môn Chủ lập tức chỉ vào Nhị Nha, "Ta chọn cô ta!"
Nhóm cường giả Đông Hoang thật sự không nhìn nổi... Cái này thật sự là quá mất mặt rồi, lại đi chọn một đứa trẻ...
Đúng là không biết xấu hổ!
Đạo Môn Chủ dường như cũng cảm thấy việc ỷ lớn ức hiếp bé có hơi quá đáng, thế là ông ta lại nhìn Tiểu Bạch ở trong lòng Nhị Nha, nói: “Cô có thể mang theo nó cùng lên!”
Nhị Nha liếc nhìn ông ta một cái, rồi lè lưỡi ra liếm môi...
Nhị Nha ôm Tiểu Bạch trong tay chậm rãi bước lên, cô nhìn Đạo Môn Chủ, ánh mắt đó thực sự kỳ lạ... giống như một người đã nhịn đói mấy ngày liền nhìn thấy một đĩa heo sữa quay.
Mặc dù cô ta ăn kẹo hồ lô hàng ngày nhưng thật đáng tiếc, cô ta từng là một kẻ ăn thịt người.
Đã lâu lắm rồi chưa được ăn thịt ai!
Cô bé tham lam liếm môi, ánh mắt trở nên thiếu kiên nhẫn.
Tiểu Bạch che miệng cô lại, sau đó nhìn về phía An Nam Tịnh, nhắc nhở cô, Tĩnh tỷ còn ở đó.
Nhị Nha liếc nhìn An Nam Tịnh, sau đó lẩm bẩm bất mãn: "Dựa vào đâu mà người có thể ăn thịt yêu thú, còn yêu thú lại không thể ăn thịt người? Tiểu Bạch, chúng ta phải kháng nghị!”
Tiểu Bạch lắc đầu xua tay, sau đó che mông mình lại.
Chị Tĩnh quá đáng sợ, không thể kháng nghị, sẽ bị đánh.
Cách đó không xa, Đạo Môn Chủ nhìn chằm chằm vào Nhị Nha, mặc dù Nhị Nha nhìn có vẻ vô hại nhưng ông ta lại không có chút khinh thường nào vì ông ta biết những người trước mặt này không phải là người bình thường, còn cô bé trước mặt vẫn là một yêu thú, tuy không nhìn ra được sức mạnh tiềm tàng, nhưng chắc chắn cũng không yếu!
Hơn nữa, con lông xù kia còn là một linh tổ... Vì vậy, ông ta không thể chủ quan được!
Ông ta đi về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch. Đột nhiên, những tia sấm sét màu tím dâng lên xung quanh ông ta, đồng thời, thanh lôi kiếm màu tím trong tay ông ta lúc này cũng run rẩy dữ dội, từng đạo pháp và kiếm đạo đáng sợ không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể ông ta, khiến không gian và thời gian xung quanh ông ta dâng trào.
Nhị Nha vẫn đang liếm kẹo hồ lô, cô nhìn Đạo Môn Chủ, không nói gì.
Đạo Môn Chủ nhìn chằm chằm vào Nhị Nha, đột nhiên, ông ta cầm một thanh kiếm dài và rút nó ra, hàng nghìn tia sét màu tím xuất hiện từ mũi kiếm trong tay ông ta, từng đạo sức mạnh sấm sét lan tràn ra tứ phía.
Rất nhanh, ông ta hóa thành một đạo kiếm quang màu tím và bay về phía Nhị Nha!
Vô số sấm sét nổi lên xung quanh kiếm quang màu tím này.
Ông ta dồn hết sức lực vào nhát kiếm này, không giữ lại gì.
Nhị Nha nhìn chằm chằm vào Đạo Môn Chủ đang lao về phía mình, đột nhiên, cô tiến lên một bước và tung ra một cú đấm mạnh!
Uỳnh uỳnh!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một cú đấm của Nhị Nha thực sự đã đập nát kiếm quang của Đạo Môn Chủ thành từng mảnh... Tất cả tia sét và kiếm vào lúc này trực tiếp vỡ tan, giống như một chiếc búa khổng lồ đập vỡ kính vậy......
Chính là tàn phá!
Khoảnh khắc Nhị Nha tung ra cú đấm, đôi mắt của Đạo Môn Chủ đột nhiên co rúm lại, trong lòng ông ta thấy sợ hãi, ông ta biết, ông ta đã đụng vào tổ kiến lửa rồi!
Ông ta muốn rút lui!