Diệp Quân vội vàng nhìn Thanh Khưu, Thanh Khưu nói: "Tự mình rút ra khỏi nhân quả."
Diệp Quân gật đầu: "Thanh Khưu cô cô, con hiểu rồi."
Thanh Khư mỉm cười nói: "Con rất thông minh, cũng rất có suy nghĩ của riêng mình, còn về trật tự của con, cô cô cũng không tiện nói gì nhiều, nhưng có một điểm cô cô phải nhắc nhở con, bất kỳ trật tự nào trên thế gian, dù ban đầu nó tốt đến đâu, nếu không có giới hạn, không có hạn chế, cuối cùng sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát... Bệnh của Tang Mi cô nương bắt nguồn từ việc này. Cô ấy biết quy luật và bản chất, và cả kết cục của trật tự. Lần này, Đại Đạo Bút Chủ liên kết với Đông Hoang, có hai mục đích, một trong số đó thực ra là để cô ấy bước ra khỏi con đường đó…”
Diệp Quân nói: "Hy sinh chúng sinh?"
Thanh Khưu gật đầu, "Nếu cô ấy hy sinh chúng sinh, sức mạnh của cô ấy sẽ tiến một bước, nhưng ..."
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nhưng con và cô ấy chính là kẻ địch rồi.”
Thanh Khưu gật đầu, “Ý định ban đầu của cô ấy cũng giống như của con, cô ấy muốn thế giới trở nên tốt đẹp hơn, nhưng sau khi một trật tự phát triển đến một trình độ nhất định, chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề. Đây là quy luật, là đạo trời, không phải ý chí của bất kỳ ai có thể thay đổi được, cũng giống như con người ở thế tục già đi, bệnh tật rồi chết, cho dù quyền thế và sự giàu có của con có đạt đến mức độ nào, nhưng cuối cùng, con sẽ từ từ già đi, sẽ chết…”
Diệp Quân nói: “Con biết Đại Đạo Bút Chủ muốn Tang Mi hy sinh chúng sinh, tự tay phá hủy trật tự của chính mình. Chỉ cần Tang Mi làm như vậy, không chỉ có nghĩa là Tang Mi sẽ trở thành kẻ thù của con, mà còn có nghĩa là, con đường này là con đường không có lối thoát. Ông ta chính là muốn nói với con: Diệp Quân, ngươi nhìn xem, trật tự của ngươi cuối cùng cũng sẽ là kết cục này, ngươi không thể thay đổi mọi thứ, trật tự cuối cùng sẽ diệt vong, chính ngươi cũng sẽ lựa chọn kết thúc trật tự của mình vào ngày diệt vong đó…”
Thanh Khưu khẽ gật đầu, "Đúng vậy, Tang Mi cô nương cũng hiểu điều này, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn kiên trì ý định ban đầu của mình."
Diệp Quân đột nhiên nhìn Thanh Khưu, nghiêm túc nói: "Thanh Khưu cô cô, đứng ở góc độ người ngoài, cô cô có cảm thấy thế giới này cần có một trật tự không?"
Thanh Khưu cười nói: "Đương nhiên cần!"
Trả lời không một chút do dự.
Diệp Quân nói: "Cô cô ủng hộ con sao?"
Thanh Khưu mím môi cười, nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân, cười nói: "Tiểu tử, người đứng trước mặt con cũng đã từng thiết lập trật tự, bảo vệ chúng sinh đấy... Khi đó, cô cô váy trắng của con còn chưa tồn tại nữa! Ừm, đại bác của con và ông nội của con cũng chưa tồn tại… hi hi…”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: "Vừa rồi Niệm Niệm cô cô nói, cô cô hiện tại không thể trấn áp Đại Đạo Bút Chủ..."
Thanh Khưu gõ gõ đầu Diệp Quân, "Tiểu tử, con lại muốn lừa cô cô."
Diệp Quân cười toe toét.
Thanh Khưu nói: “Cô cô hiện tại thật sự không trấn áp được, nhưng mà…”
Diệp Quân chờ đợi câu tiếp theo.
Thanh Khưu cười nói: "Chỉ cần ta muốn, ta có thể giết hắn, giống như giết gà vậy!"