Truyện Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích : chương 1597: thành thị giết chóc (29)
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
-
Mặc Linh
Chương 1597: Thành thị giết chóc (29)
Đây là thứ đồ chơi gì?"
Bánh trôi bảy màu thành tinh?
Tràng diện vừa rồi, hắn tuyệt đối là suốt đời khó quên!
"Tiểu mỹ nhân."
"Bà cô nhỏ!" Lão Đại giống như nhìn thấy cộng rơm cứu mạng, như một làn khói chạy tới.
"Giết hắn." Không nhìn thấy Trang Tĩnh, không biết có phải là chạy hay không.
"... Hiện... Hiện tại?"
"Bằng không thì chờ thêm năm nữa?"
"A a a..." Lão Đại thuần thục lấy dao ra làm thịt người.
Lão Đại nhắm vào cổ Dạ Ảnh, thời điểm hạ dao xuống đột nhiên bị lệch ra, dao cắm xuống mặt đất bên cạnh.
Tiếp theo cả người đều nằm sấp trên người Dạ Ảnh.
Toàn bộ thế giới tựa hồ cũng bắt đầu lay động.
Xảy ra chuyện gì?
Động đất?
Lão Đại nhìn về phía Minh Thù: "Bà cô nhỏ..."
"Nhanh lên!" Minh Thù giữ vững thân thể, thúc giục một tiếng.
"A a a..."
Lão Đại đứng lên, nhanh chóng làm thịt Dạ Ảnh, hắn nhìn thấy Minh Thù làm gì đó trong không khí, thế nhưng hắn cái gì cũng không nhìn thấy.
Mặt đất lắc lư đến lợi hại hơn, toà nhà bên cạnh dường như đang chìm xuống.
Không phải dường như...
Là đang chìm xuống.
Xảy ra chuyện gì a!
A a a a!!!
"Đi." Minh Thù vớt thú nhỏ lên, cấp tốc lên xe.
Lão Đại chậm nửa nhịp, Minh Thù nổ máy xe mới lao đầu lên xe.
Các toà nhà bốn phía chìm xuống với tốc độ cực nhanh, cảnh tượng hùng vĩ kia làm cho lão đại nuốt một ngụm nước bọt.
May mắn là chỉ có toà nhà chìm xuống, đường đi vẫn chưa bị phá hư, xe từ trên đường cái nhanh như tên bắn vụt qua.
Người đang ẩn núp trong các toà nhà bốn phía lúc này đang điên cuồng chạy ra bên ngoài.
Toàn bộ tụ tập tại bốn phía trên đường cái.
"Tôi không biết, hoá ra có nhiều người như vậy..."
Lão Đại nhìn đám người bốn phía đường cái đang bối rối không biết phải làm sao.
"Chuyện anh không biết cũng rất nhiều."
Có lẽ là thấy xe có thể chạy trên đường, phía sau Minh Thù lập tức có xe theo sau.
Bất quá đại bộ phận đều không có xe, cho dù có cũng sớm đã không còn xăng.
Bởi vậy phần lớn người đều chạy bộ theo ở phía sau.
Minh Thù lái xe đến gần biệt thự, các toà nhà thấp đã không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy các toà nhà cao cong vẹo đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chìm xuống.
"Bà cô nhỏ, cô xem đó là cái gì?"
Lão Đại hoảng sợ chỉ vào một phương hướng nào đó.
Bên kia lúc này chỉ có thể nhìn thấy đường chân trời, mà đường chân trời đang chậm rãi dâng lên màu xanh biếc.
Là cây.
Một cây tiếp nối một cây từ dưới đáy xuất hiện.
"Giữ chặt."
"A a a..."
-
Khu biệt thự cũng đã chìm xuống.
Tất cả mọi người không biết làm sao đứng ở trên đường nhỏ bên ngoài, chỉ có nơi này vẫn chưa chìm xuống.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chúng ta không chạy nhanh là chết chắc!!"
"Ai biết xảy ra chuyện gì?"
Xe từ xa đến gần, tam mỹ nhân tưởng rằng Minh Thù cùng lão đại nhà mình trở về, kết quả xuống tới chính là tên tiểu bạch kiểm Nam Ẩn kia.
Nam Ẩn chạy thẳng đến chỗ Mạn Mạn: "Cô ấy đâu?"
Khí thế trên người thiếu niên làm Mạn Mạn có chút e ngại.
Cùng thời điểm hắn ở bên cạnh Minh Thù hoàn toàn không giống.
Giống như đã thay đổi thành một người khác.
Đáy mắt Mạn Mạn mang theo sự sợ hãi, nói: "Trước đó Nguyên Miểu mang theo đại ca ra ngoài."
"Đi đâu?"
"Không... Không biết."
Nam Ẩn quay đầu quét một vòng bốn phía, chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Ngay tại thời điểm hắn mở cửa xe, nơi xa lại có xe lái vào đây, chiếc xe kia hắn nhận biết, lập tức chạy nhanh về phía bên kia.
Lốp xe cùng mặt đất ma sát phát ra âm thanh chói tai.
"Nam Ẩn cậu điên rồi!" Minh Thù thò đầu ra hét về phía Nam Ẩn: "Xém chút đụng vào cậu!"
Nhưng Nam Ẩn không lo nổi nhiều như vậy, trực tiếp chạy đến bên cạnh xe: "Em không sao chứ?"
"Không có việc gì." Minh Thù xuống xe.
Nam Ẩn thở phào, lôi kéo cô gấp gáp nói: "Thế giới này đang gây dựng lại, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, bằng không thì sẽ biến thành thế giới mới, không có cách nào rời đi."
Bọn hắn là dự định ở lại thế giới này thừa cơ đem tất cả mọi người thanh lý, như vậy cũng có thể tìm ra ai là người đứng sau tấm màn.
Nhưng quy luật của thế giới này là tính sống sót.
Hành vi của bọn hắn dẫn đến toàn bộ thế giới thoát ly khỏi khống chế của Dạ Ảnh, bắt đầu gây dựng lại.
Minh Thù nhíu mày: "Rời đi?"
"Em đi theo tôi."
Minh Thù nhìn người phía sau.
"Tôi chỉ có thể mang một mình em đi." Nam Ẩn nói.
"Mặt đất đã nứt ra!!"
Đột nhiên có người rống lên.
Mặt đất xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện, trong nháy mắt khe hở mở rộng, có người đứng không vững trực tiếp rớt xuống.
Mà bên trong khe hở, nhánh cây tươi tốt từ dưới đáy xuất hiện.
Minh Thù kéo Nam Ẩn lui lại, tránh đi những khe hở kia, vừa nói: "Không phải cậu nói thế giới này có thể tạo dựng dựa theo ý nguyện của mình sao?"
Nam Ẩn sửng sốt một chút: "Là có thể, nhưng cần thiết bị, trong này không được."
"Có lẽ có thể thì sao?"
"Không được!" Nam Ẩn nắm lấy Minh Thù: "Rất nguy hiểm..."
Bên hông Nam Ẩn đột nhiên có cành lá quấn tới, kéo về phía sau.
Minh Thù giật mình, giữ chặt cánh tay Nam Ẩn.
Nhưng bên cạnh không ngừng có cành lá đảo qua muốn quấn chặt lấy bọn họ.
"A..."
Có người bị cành lá kéo xuống khe hở.
"Nắm chặt!" Minh Thù rút kiếm ra chém đứt cành lá, cô giẫm lên cành, mượn lực nhảy đến một bên khác, chém đứt cành lá quấn trên người Nam Ẩn, ôm hắn rơi xuống mặt đất.
Vừa giẫm tới mặt đất, mặt đất đột nhiên sinh ra cành lá cuốn lấy bọn họ, mặt đất đồng thời tách làm bọn họ rơi xuống.
Bóng đen bao phủ tới xuyên qua vô số cành lá, chờ Minh Thù đứng trong một vùng tăm tối, Nam Ẩn đã biến mất không thấy tung tích.
Rõ ràng cô đã nắm chặt Nam Ẩn, làm sao không thấy nữa?
Bốn phía cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng xào xạc của cành lá đang chuyển động.
Giống như rắn bốn phía đang bò xung quanh cô.
-
Tích...Tích...Tích...
Trong phòng tụ tập không ít người, ở giữa có mấy cái máy móc hình tròn, bên trong máy móc đều có người đứng đó.
Âm thanh tích tích nhắc nhở người bên trong máy móc vẫn còn sống.
"Không gian cộng sinh bất ổn cực độ, hắn vẫn chưa đi ra?"
"Vẫn chưa..."
"Cưỡng ép lôi bọn hắn ra!"
"Thế nhưng..."
"Đừng thế nhưng nữa, nhanh lên!"
Vâng."
Trong phòng lập tức hỗn loạn, âm thanh tích tích cũng càng ngày càng gấp rút.
Giống như đang nhắc nhở bọn hắn thời gian không còn nhiều.
Dành dựt thời gian.
"Nhanh lên!"
Tích ——
Âm thanh nối thành một mảnh, tất cả mọi người trong phòng đồng thời dừng lại, nhìn về phía mấy cái máy móc kia.
Răng rắc ——
Cửa khoang chậm rãi mở ra, người bên trong ngã sấp xuống, đám người giằng co vài giây, tiến lên kiểm tra.
"Chết... Chết rồi."
Hô hấp của mọi người ngưng lại.
Liên tiếp có âm thanh của máy móc mở ra làm đám người tim muốn nhảy lên cổ họng.
"Khụ khụ khục..."
"Hắn còn sống, hắn còn sống, nhanh nhanh nhanh... Nhanh đưa ra ngoài kiểm tra!"
Mấy người còn lại, bao gồm cả nam sinh trước đó cũng còn sống.
Mà cái cuối cùng...
Đám người tụ tập đến trước máy móc, cửa khoang chậm rãi mở ra, người ở bên trong mở mắt ra.
Con ngươi đen nhánh không khác nào bảo thạch thấm lấy nước đá làm cho người ta không rét mà run.
Mang theo ngón tay trắng nõn vịn vào cửa khoang, ánh mắt đảo qua đám người bên ngoài, gằn từng chữ một: "Ai bảo các người kéo tôi về?"
Danh Sách Chương: