Thời gian một nén nhang trước, cũng tại Tây lâm này.
Huyết quang nhuộm đỏ một vùng, trên mặt đất giống có người dùng máu vẽ nên một trận hình hết sức to lớn và tinh vi, phân ra một khu vực riêng với diện tích gần hai mẫu, ngoài cùng là hình vuông, tiếp theo là hình tròn rồi đến tam giác, bên trong nữa được vẽ đầy các họa tiết ngoằn ngoèo, khó nhìn ra bất cứ quy tắc gì nhưng lại không có cảm giác rối loạn, dường như phù hợp với một loại vận luật nào đó.
Lý Nhất Nguyên đưa tay chạm tới tấm màn huyết quang trước mặt, đầu ngón tay vừa đụng nhẹ vào, một luồng sát ý kinh thiên tựa như đại hồng thủy đánh thẳng vào trong tâm trí của hắn, khiến tâm thần của vị đạo sĩ này đến gần biên giới thất thủ.
“Được thân bất hoại, vì không gì hại được…”
“Quyến thuộc bất hoại, vì không gì phá được…”
“Tín tâm bất hoại, vì thuận theo bổn nghiệp…”
“Pháp hạnh bất hoại, vì tu hành kiên cố…”
“Thiện tri thức bất hoại, vì không hề lừa dối~”
Vong Đức đặt một tay lên vai Lý Nhất Nguyên, thấp giọng tụng niệm.
Nhoáng cái là qua, cuồn cuộn sát khí theo âm thanh nhỏ nhẹ của Tiểu Thánh Tăng mà rút đi như nước thủy triều, chẳng thể lay động tinh thần Lý Nhất Nguyên được nữa.
Thở ra một ngụm trọc khí, Vong Đức buông tay nói rằng: “A Di Đà Phật! Đạo sĩ, sát nghiệp vô biên, chớ nên bất cẩn phạm hiểm.”
Vừa dứt lời, đóa hồng liên vốn đang tỏa quang giữa trán y chợt mờ đi, giống như vừa ăn xong thứ gì đó nên bây giờ cần nghỉ ngơi để hấp thu, tiêu hóa.
Lý Nhất Nguyên vẫy nhẹ phất trần, trên tay bỗng xuất hiện một cái hộp gỗ hình chữ nhật, hắn nói: “Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo nào có bất cẩn, chỉ vì có hòa thượng ngươi ở đây mà thôi. Hòa thượng, ma vật sắp thành, ngươi ta cũng nên ngăn nó lại.”
Nói đoạn liền mở hộp gỗ ra, bên trong chứa một xấp bùa dày gần tấc, một cơn gió thổi qua, từ trong hộp có tám lá bùa bay lên, màu giấy xanh đỏ tím vàng đủ cả, lượn thành một vòng quanh người Lý Nhất Nguyên.
Vong Đức lại chẳng có động tác gì, ánh mắt không để lộ chút tâm tình nào, chỉ im lặng nhìn huyết quang trước mặt, giống như y có thể xuyên qua nó mà trông thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong.
“Hòa thượng?” Lý đạo trưởng huơ nhẹ phất trần trước mặt Tiểu Thánh Tăng.
Ánh mắt Vong Đức vẫn không chút lay động, chỉ nhẹ giọng nói rằng: “Nam mô đại từ đại bi Quán Thế Âm Bồ Tát! Đại trận đã thành, chư đồng tranh phong, trừ phi sư phụ của tiểu tăng ở đây, chỉ dựa vào hai ta thì không thể hóa giải được nữa.”
Lý Nhất Nguyên nghe vậy chợt nhíu mày, hỏi rằng: “Vậy lại chờ ma vật thành hình?”
Vong Đức chưa vội đáp, có một thứ mà Lý Nhất Nguyên không thấy nhưng y thì thấy, đó chính là từ trong huyết quang đại trận có một sợi tơ đen xuyên ra bên ngoài, vượt qua cây cối rậm rạp mà dẫn thẳng về hướng Đông Bắc.
Vong Đức gọi nó là nghiệp căn.
Đưa mắt nhìn theo nghiệp căn, y niệm một câu Phật hiệu, từ tốn nói: “Ma vật cố nhiên là đại khủng bố, nhưng đến cùng chỉ là ngọn không phải gốc. Chỉ cần tiểu tăng trừ đi phần gốc rễ, ma vật dù thành hình cũng chỉ thân cô thế cô, chưa hẳn quá khó đối phó.”
Lý Nhất Nguyên dõi theo hướng mắt của y, giống như nhận ra gì đó, bèn hỏi: “Con thỏ già kia gặp vận rủi?”
“Diệu nhân bất phàm dẫn động đại thế, Bắc Đẩu chiếu xuống, chư ma ngoại đạo hiện nguyên hình.”
Nghe đến “diệu nhân bất phàm”, Lý đạo trưởng tức khắc hiểu được Tiểu Thánh Tăng đang nói đến ai, chợt thán: “Vô Lượng Thiên Tôn, quả thật bất phàm vậy!”
Nhưng thần thái trên mặt lẫn giọng điệu thì vẫn bình tĩnh vô cùng. Vong Đức cũng thế, y chỉ gật nhẹ đầu một cái rồi dặn dò:
“Đạo sĩ, ma vật hình thành tuy không thể cản nhưng có thể hãm, chỗ này giao lại cho ngươi, giữ được bao lâu thì hay bấy lâu, kéo dài thời gian cho tiểu tăng đi trừ họa căn.”
Lý Nhất Nguyên không có dị nghị, chơi phong ấn phong tỏa thì hắn lành nghề, nhưng nói đến quyết đấu võ nghệ thì vẫn phải nhờ tiểu hòa thượng xuất thủ.
Không nhiều lời thêm, chân đạp hoa sen, Vong Đức thi triển khinh công Trung Thừa Thánh cấp【Bộ Bộ Sinh Liên】rời khỏi chỗ này, một đường hướng đến Đông Bắc.
Gặp y đi rồi, Nhất Nguyên Tử thở dài một tiếng, tóc đen tung bay, bảy viên lam ngọc khảm trên thất tinh quan tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lý Nhất Nguyên ném hộp gỗ trong tay lên trời, một tay chắp Tam Thanh ấn, tay còn lại vung vẫy phất trần.
Bốn phương tám hướng đều có hàn phong thổi tới, cây cối nghiêng ngả qua lại không theo một hướng nào, trông như đang nhảy múa làm nền cho Lý Nhất Nguyên.
Phù chú bay rợp trời, xếp thành một hình tròn bốn lớp, ngoài cùng có một trăm bốn bốn tờ, kế tiếp là một linh tám, sau đến bảy mươi hai, trong cùng ba mươi sáu, hết thảy ba trăm sáu mươi lá bùa cấu thành một đại phù trận hết sức nổi tiếng của Bão Nguyên Thành.
【Đại Chu Thiên Tinh Đấu Thủ Nhất Phù Trận】
Trận này cần mười hai người phối hợp bày thành, nhưng Lý Nhất Nguyên dựa vào tài trí của mình mà thay đổi một vài chi tiết họa phù, uy lực giảm xuống nhưng cũng hạ thấp điều kiện bày trận.
“Vô Lượng Thiên Tôn! Ma vật a ma vật, ngươi chớ có chui ra quá sớm giúp bần đạo. Bần đạo không cần lao lực, ngươi cũng không cần phí sức, vẹn toàn đôi bên chính là đại thiện.”
…
Trở lại hiện tại, Từ Hiền thu【Trọng Đạo Xích】vào trong tay áo, trong lòng bỗng sinh ra vài phần hiếu kỳ, muốn biết Vong Đức định tiễn La Sinh đến Tây Thiên bằng cách nào, dù sao trước đó Thượng Quan Cải Mệnh đã làm đến trình độ kia mà vẫn không giết được tên môn chủ quái vật này.
Hơn nữa Bao Ngạo Thiên lại còn đang nằm trong tay họ La, độ khó càng lớn, Từ Hiền chỉ mong Vong Đức thật sự có bản lĩnh thần thánh như cái danh Tiểu Thánh Tăng của y, nhất tiễn song điêu, đảm bảo tính mạng cho Bao công tử đồng thời tru diệt được La môn chủ.
Từ Hiền nhìn Vong Đức, nhưng không thấy vị thiếu niên đại sư ấy có hành động gì cao thâm, chỉ gặp y chắp tay niệm rằng:
“Ta vì chư chúng sinh pháp giới, chí cầu vô thượng Bồ Đề, khởi tâm đại bi bất khuynh động, xả thân phàm phu luyến tiếc…”
Phật âm văng vẳng, Từ Hiền và những người khác nghe Vong Đức tụng niệm, tinh thần như được gột rửa, hơn nữa không hiểu vì sao từ nơi đáy lòng bỗng dâng lên nỗi niềm thương cảm, tâm trạng lắng xuống.
“…Bồ Đề vốn vô hoạn vô nhiệt, bao kẻ trí giả đều yêu thích. Tam giới khổ hải chư chúng sinh, nay ta cứu vớt nguyện yên vui.”
Âm thanh vừa dứt, quanh người Vong Đức chợt xuất hiện vô số Phạn văn màu vàng ánh kim, chúng nó bao bọc lấy thân hình của y, hào quang thánh khiết tỏa ra như thể không có tà ma ngoại đạo nào xâm phạm tới được.
Gặp phải cảnh này, Công Tôn tiên sinh vội quýnh lên: “Tiểu Thánh Tăng, xin ngươi chớ…”
Chưa nói hết câu, y liền im miệng, bởi vì…
Trước đó, vừa thấy Phạn văn xuất hiện trên người Vong Đức, La Sinh lập tức sợ điếng hồn, đồng thời cũng tâm sinh sát ý, quyết định hạ độc thủ với Bao Ngạo Thiên.
‘Nếu các ngươi đã muốn cá chết lưới rách, bổn tọa cũng không sợ ngọc đá cùng tan.’
Thời gian chỉ trong nhất niệm, La môn chủ vận kình lên tay, y muốn bóp nát yết hầu tên Bao thị công tử xấu số này.
‘Ngươi chẳng phải Tiểu Thánh Tăng sao, chắc chắn có thể dùng Phật pháp hóa giải thù hận của Long Đằng Bao thị đúng không, ha ha ha!’
Không chỉ cười trong bụng, La Sinh còn cười lên thành tiếng: “Ha ha ha ha… ặc!”
Nhưng rồi tiếng cười chợt tắt, giống như y vừa tự tay bóp lấy cổ mình chứ không phải Bao Ngạo Thiên.
“SAO CÓ THỂ???” Hồn vía lên mây, La Sinh gần như phát điên khi phát hiện một chuyện: Người trong ngực y không biết từ lúc nào đã chẳng phải Bao công tử mà là Vong Đức.
Vong Đức thế chỗ Bao Ngạo Thiên, vậy tất nhiên Bao Ngạo Thiên cũng thế chỗ của Vong Đức, y lúc này đang bị bao bọc bởi Phạn văn, bao nhiêu tạp niệm trong đầu chợt bay biến, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ mình nên đi cạo đầu xuất gia.
‘Cái quái gì…’ Rùng mình một cái, Bao công tử lập tức xua tan ý nghĩ đó. Phạn văn hoàng kim dần tiêu tán, tư tưởng của y cũng trở lại bình thường.
‘Thủ đoạn/thần thông thật lợi hại.’ Đó là ý nghĩ của tất cả những người đang có mặt tại hiện trượng, đây là lần đầu tiên mà họ được thấy loại thủ đoạn thần dị như thế.
Nếu Lý Nhất Nguyên có ở chỗ này, hắn tất sẽ nói cho họ biết đó chính là một loại Kỳ Công Dị Thuật do Vong Đức lĩnh ngộ, độc nhất vô nhị trên đời.
Kỳ Công ngũ phẩm:【Xả Thân Chú】
Hiền Ngu Kinh có ghi lại tích thái tử Tát Đóa xả thân nuôi hổ, Vong Đức nhờ đọc kinh mà đốn ngộ ra Kỳ Công【Xả Thân Chú】này, thiên tư quả thật vô song đương thời.
Thái tử Tát Đóa vì muốn cứu hổ con khỏi bị hổ mẹ ăn thịt mà hi sinh thân mình, Vong Đức vì thế chỗ cho Bao Ngạo Thiên mà mất đi năm thành khí huyết trong người, gương mặt trắng trẻo thoáng chốc càng thêm nhợt nhạt.
Con hổ ăn thịt Vong Đức không phải La môn chủ, cũng không phải Bao công tử, mà là cái lòng muốn cứu người của y.
Làm ác nhân thân không gánh nặng, làm thiện nhân khổ nạn ngày ngày.
Ác nhân chỉ cần trả giá một lần trong đời, còn thiện nhân mỗi lần hành thiện đều phải trả giá.
Người tốt mệnh không dài, họa hại để ngàn năm.
Đã gọi là “xả thân”, tất nhiên cái giá phải trả rất đắt.
Có lẽ vì thế mà khi buộc phải lựa chọn, người ta thường ngã vào trong bóng tối.
Bởi nếu muốn tiếp cận ánh sáng, trước tiên phải gánh chịu được sức nóng của thái dương.
Vong Đức chịu được.
Nở nụ cười nhợt nhạt, y giữ chặt lấy tay La Sinh, người sau ngay lập tức như bị hóa đá toàn thân, đến cả mở miệng cũng không được, chỉ có ánh mắt vô cùng hoảng loạn.
Không hiểu sao, mặc dù Sát Lục khí còn đủ cho y tái sinh thêm vài lần, La Sinh lại cảm thấy bản thân sẽ không có cơ hội làm được điều đó.
“A Di Đà Phật! Thỏ già thí chủ, xin ngươi thay mặt tiểu tăng… diện kiến ngã Phật.”
~o0o~
Truyện Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành : chương 132: tiểu thánh tăng xả thân nuôi hổ
Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
-
N/A
Chương 132: Tiểu Thánh Tăng xả thân nuôi hổ
Danh Sách Chương: