__________________________________________________________________
Nhiệm vụ trừng ác: Thiên đạo thần uy bất khả nhục
Trên đường về Bắc, đại hiệp ngẫu ngộ Tiểu Lộc Nữ Hiệp, phát hiện【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】thế mà không thể phân biệt Thiện Ác của kẻ này, nên quyết tâm phải làm cho ra nhẽ.
Yêu cầu: Đấu một trận với Tiểu Lộc Nữ Hiệp, bất kể thắng bại.
Thù lao:
+ Nhìn thấu thiên phú, cảnh giới võ đạo, Thiện Ác khí của Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
+ Một chút danh vọng.
+ Quyền loại bỏ 3 ô vật phẩm trong một lượt quay Đại Hiệp Thiên Luân.
*Chú: Độ hoàn thành càng cao, danh vọng nhận được càng nhiều, thù lao nhiệm vụ càng lớn.
__________________________________________________________________
Hệ thống thế mà cũng biết nổi giận?
Nhìn thấy dòng “bất kể thắng bại”, Từ Hiền liền đoán được Tiểu Lộc Nữ Hiệp này có thể rất khó đối phó, bản thân hắn bây giờ sợ rằng chưa phải là đối thủ của nàng.
Không nói đâu xa, chỉ riêng việc thần hiệu của Hiệp khí vô dụng với Tiểu Lộc Nữ Hiệp chẳng khác nào đã phế bỏ mất một nửa công lực của hắn, lại thêm một phần manh mối ẩn mà hắn nhìn thấy từ nhiệm vụ…
“Nhìn thấu thiên phú”, này có phải là hệ thống gián tiếp nhắc nhở hắn rằng cô nàng này còn sở hữu thiên phú võ đạo?
Hơn nữa, tuy thiên nhãn không thể nhìn thấu Tiểu Lộc Nữ Hiệp, nhưng Từ Hiền lại có thể soi ra chất lượng của thanh đại kiếm trong tay nàng, thứ hào quang màu xanh lục ấy báo cho hắn biết rằng thanh kiếm đó có phẩm chất Hi Hữu, vượt trên Phi Hiệp đao của hắn một bậc.
Còn chưa đối chiêu, chỉ dựa vào những dữ kiện trên, Từ Hiền lập tức xác nhận Tiểu Lộc Nữ Hiệp chính là đối thủ khó nhằn nhất mà bản thân phải đối mặt từ trước đến giờ.
Trường đao quét ngang, tiếp tục lấy Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập làm thức mở đầu, Từ Hiền chưa vội phục dụng【Tiên Thiên Đan】, hắn muốn coi thử chênh lệch giữa mình và Tiểu Lộc Nữ Hiệp sẽ lớn đến cỡ nào.
Nhưng mà…
Vụt!
Oành!
Một hòn đá tảng cách đó vài thước bị đao khí chém vỡ, thể hiện rõ độ sắc bén trong đao thức của Từ Hiền, chỉ là đại kiếm đâu rồi, Tiểu Lộc Nữ Hiệp nơi đâu?
Tức tốc xoay người ra sau, Từ Hiền nhìn đến ngọn cây cao nhất cách chỗ mình năm trượng, lập tức phát hiện Tiểu Lộc Nữ Hiệp đang dùng mũi chân đạp trên đầu cành, đại kiếm thì đã thu lại sau lưng, nào còn bộ dạng đòi trừng trị hắn như mới nãy?
“Bổn nữ hiệp chỉ muốn đùa với ngươi một chút, tiểu hồ ly ngươi lại muốn lấy đao chặt ta?”
Nghe nàng chất vấn, Từ Hiền có lý mà không nói được, bởi vì hắn biết đằng sau chiếc mặt nạ kia không phải một con mai hoa lộc, mà là một con cua.
Thế là Từ Hiền bèn bảo rằng: “Không dám giấu giếm gì ngài, tại hạ nghe danh nữ hiệp đã lâu, nay mới được gặp mặt, tuy là vinh hạnh vô cùng, nhưng đồng thời cũng sinh chút lòng hiếu thắng, nên muốn cùng ngài so kè một hai, cốt chỉ muốn xem bản lĩnh của ta liệu đủ để xuất đạo hành hiệp hay chưa mà thôi.”
Hắn nói có vẻ chân thành, nhưng Tiểu Lộc Nữ Hiệp chỉ lắc đầu đáp rằng: “Lời của ngươi thật thật giả giả, khó phân trắng đen, quả thật giảo hoạt như hồ ly.”
Sau đó lại nói: “Tuy là còn kém bổn nữ hiệp nhiều lắm, nhưng bản sự của ngươi cũng không tệ, coi như đủ điều kiện đi ra hành hiệp, diện mạo cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, được phép bắt chước theo ta. Chỉ là ngươi quá đáng ghét rồi, nói dối mà không hề chớp mắt, bổn nữ hiệp khinh thường làm bạn, hành tẩu giang hồ chớ có lấy ta ra dựa hơi đấy!
“Hừ, nếu không đừng trách ta xuất kiếm vô tình.”
‘Đại tỷ, tại hạ chỉ là muốn đánh với ngươi một trận mà thôi, diện mạo gì ở đây?’ Lòng thầm phiền muộn, nhưng vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, Từ Hiền chỉ đành tiếp tục nói lời dối trá:
“Thiên Hồ tự biết võ nghệ không sánh được nữ hiệp, nhưng tại hạ cũng muốn được minh bạch chênh lệch giữa hai ta ở chỗ nào, nên chỉ có thể đắc tội rồi, xin ngài lượng thứ cho!”
Vừa dứt lời liền đảo khách vi chủ, dưới chân bắt đầu xuất hiện một làn sương nhạt màu đỏ cam, Từ Hiền đề khí chạy nhanh, mượn【Trục Nhật Thần Bộ】phóng thẳng tới cây đại thụ gần Tiểu Lộc Nữ Hiệp nhất, hai chân thay phiên đạp vào thân cây để chạy lên, nhoáng cái đã tót thẳng đến ngọn cao, cách Tiểu Lộc Nữ Hiệp chỉ hơn nửa trượng.
“Tiểu Lộc Nữ Hiệp, Thiên Hồ xin được thỉnh giáo!” Quát lớn một tiếng, Từ Hiền quyết đoán phi thân đến chỗ nàng, đao trong tay giơ cao chém xuống, đao thế hết sức quang minh chính đại, như thể nhấn mạnh mục đích của hắn là muốn luận bàn thỉnh giáo võ công, không muốn gây thù chuốc hận.
Nhưng với Tiểu Lộc Nữ Hiệp mà nói, mặc cho Từ Hiền hoa ngôn xảo ngữ cỡ nào, hành động này của hắn chính là muốn gây hấn với nàng.
“Ngươi vậy mà dám xuất thủ với bổn nữ hiệp? Tiểu hồ ly ngươi gan mập quá rồi!”
“Đợi lát nữa bầm dập tơi bời, chớ có trách ta ra tay độc ác, hãy tự trách mình ngu ngốc đi thôi!”
Choeng!
Đại kiếm vào tay, chẳng thành chiêu, không thành thức, Tiểu Lộc Nữ Hiệp chỉ đơn giản là vẫy nhẹ cổ tay một cái, một luồng kiếm khí khổng lồ tuy không sắc bén nhưng lại vô cùng nặng nề hóa thành vầng trăng khuyết bắn thẳng về phía Từ Hiền, dễ dàng phá nát đao kình của hắn, dư uy trực tiếp chấn hắn rơi khỏi cành cao.
Vụt!
Lộn một vòng giữa không trung để hóa giải dư lực, Từ Hiền an toàn đáp xuống nhưng không quá vững, hai chân phải lui liền bốn năm bước mới có thể dừng lại, để lại mấy dấu giày sâu gần một tấc trên đất.
‘Mạnh như vậy?’ Lòng thầm kinh ngạc, nhìn thấy Tiểu Lộc Nữ Hiệp huơ kiếm bay tới, Từ Hiền không do dự nữa, trực tiếp nuốt viên【Tiên Thiên Đan】đang ngậm trong miệng vào bụng, dược lực trong chớp mắt đã lan tỏa khắp toàn thân.
Từ một tới sáu, Nhâm – Đốc, Đới – Xung, Dương Duy – Âm Duy, sáu mạch kỳ kinh của Từ Hiền thay nhau được thông suốt, hắn tạm thời đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng sáu.
Cảm nhận được khí cơ của hắn đột ngột thay đổi, Tiểu Lộc Nữ Hiệp vừa huơ kiếm đập tới vừa hô to: “Đúng là hồ ly mà, hết nói dối lại đến chơi ăn gian, đáng bị đánh lắm!”
Từ Hiền không đáp một lời, nhanh chóng thích ứng với cảnh giới tạm thời, hắn quyết định lấy cứng đối cứng, đao xoay nửa vòng liền chém ra, này lại là một thức Xung Trận Trảm Tướng.
Thức này không có ý cảnh gì đáng nói, bởi vì phần lớn dũng tướng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, từ hạng bét cho đến hàng đầu đều là kẻ đã trảm tướng địch hoặc bị địch tướng trảm, trọn bộ sách một trăm hai mươi hồi thì tình tiết như vậy diễn ra không có một trăm cũng có tám chục lần, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng cũng vì vậy mà Xung Trận Trảm Tướng gần như không có hạn chế gì, dù là lấy ít đánh nhiều hay lấy nhiều đánh ít, lấy yếu đánh mạnh hoặc lấy mạnh lấn yếu, đánh trực diện, đánh sau lưng, tấn công, phòng thủ, hết thảy đều được.
Từ Hiền rất ít khi dùng đến Xung Trận Trảm Tướng, bởi so với Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập, uy lực của nó kém hơn ba phần, nhưng trong trường hợp này, nó lại là đao thức thích hợp nhất.
Bởi lẽ Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập chỉ thích hợp dùng khi cảnh giới của hắn thấp hơn đối thủ, nếu ngược thì nó sẽ phản chủ.
Trong trường hợp này, Từ Hiền không nhìn thấu được tu vi của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, mà hắn thì lại đang có cảnh giới Tiên Thiên tầng sáu, Từ Hiền đương nhiên không dại gì thi triển đao thức ấy.
Tam Quốc Diễn Linh, dẫn nhân nhập cảnh, đao kiếm còn chưa chạm, Tiểu Lộc Nữ Hiệp đã thấy vạn vật xung quanh thay đổi, nàng phát hiện mình lúc này thế mà đang ở nơi sa trường, tứ bề binh sĩ xông pha, ngay trước mặt là một tên đại tướng mặt đỏ áo xanh, mắt phượng mày tằm, tay vung trường đao chém tới cổ mình.
“Ngươi chính là La Quán Trung?!” Lần thứ ba nghe được câu này, nếu đổi lại là kẻ khác có lẽ đã lười giải thích, nhưng Từ Hiền thì không.
“Nữ hiệp hiểu lầm, tại hạ không phải La tiên sinh.” Hắn vừa dứt lời thì trường đao đại kiếm đã gặp nhau.
Oànhh!
‘Mạnh như vậy?’ Từ Hiền lần thứ hai sinh ra ý nghĩ này, dù tạm thời đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng sáu, nhưng hắn vẫn tiếp tục bị Tiểu Lộc Nữ Hiệp đánh văng, hơn nữa lần này còn đao kiếm va chạm trực tiếp, cho nên kình lực mà hắn phải chịu còn nặng hơn trước đó bội phần.
Tiểu Lộc Nữ Hiệp đứng yên tại chỗ, Thiên Hồ Hiệp văng xa tám trượng.
Chẳng dừng lại ở đó, lúc thân hình Từ Hiền còn chưa thể phanh lại, Tiểu Lộc Nữ Hiệp đã đạp khinh công đuổi theo, đại kiếm trong tay huơ ngang, trông thì chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng nội kình ẩn chứa bên trong có thể nói là nặng tựa Thái Sơn.
“Sự thật rành rành còn dám ngụy biện, tiểu hồ ly ngươi đáng bị đánh lắm!”
Từ Hiền muốn vung đao đón đỡ, nhưng chẳng hiểu sao, hắn cảm thấy mười đầu ngón tay của mình như bị đóng băng, cảm giác lạnh lẽo thẳng đến tận tim.
Uỳnh!
Chân khí huyền nguyên thiên cương địa sát bùng nổ, Từ Hiền cuối cùng phá bỏ băng phong nơi đầu ngón tay, nhưng không có thời gian để Từ Hiền đắc ý, bởi thanh đại kiếm của Tiểu Lộc Nữ Hiệp lúc này cũng sắp chặt ngang đầu hắn.
Tơ hồng chợt hiện, trường đao hóa đoản đao, Từ Hiền nhắm ngay vào nhược điểm nằm ở lưỡi kiếm, Phi Hiệp biến thành một luồng ngân quang, chuẩn xác đánh trúng vào vị trí hắn chọn.
Keng!
Tuyệt Học Địa Cấp, cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh:【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】
VS.
Võ học nhập đạo Tuyệt Phẩm, cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực:【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】
Chỉ Tiêm Tinh Sương – Giang Hồ Hàn Mang VS. Nội Nhược – Phá Vũ.
Oành!
Không có kết cục nào khác, Từ Hiền tiếp tục bị đánh bay.
Tiểu Lộc Nữ Hiệp đắc thế không tha người, tiếp tục đuổi sát theo sau, đại kiếm trong tay giơ cao như muốn tách thiên không ra làm hai, lấy cái uy Thái Sơn áp đỉnh bổ xuống đầu hắn.
Chỉ Tiêm Tinh Sương~
Giang Hồ Hàn Mang~
Thư Kiếm Ánh Khung Thương!
Ầm! Ầm!
Trong lúc nhất thời, nguyệt quang xa vời vợi, đao quang chẳng tăm hơi, kiếm quang lộng lẫy tỏa khắp trời.
~o0o~
Truyện Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành : chương 233: vũ lạc huyền hưởng, kiếm ảnh huyền sương
Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
-
N/A
Chương 233: Vũ lạc huyền hưởng, kiếm ảnh huyền sương
Danh Sách Chương: