Lấy cái thần để ngộ, mà không dùng đến mắt để nhìn, Từ Hiền không thể dùng【Tọa Vong Kinh】để tìm ra vị trí của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, nhưng【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】thì lại phát hiện điểm yếu của nàng.
Từ Hiền chẳng có ý định dựa vào【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】lấy cứng đối cứng, bởi vì hắn biết ngoại trừ một số thức đặc biệt, hắn có thi triển xinh đẹp cỡ nào thì cũng bị đối thủ đánh bay mà thôi.
Đệ nhị đoạn – Nội Nhược chính là thứ đao kỹ duy nhất mà hắn có thể trông chờ vào lúc nào, đương nhiên, do Phi Hiệp đao có phẩm chất kém hơn đại kiếm nên Nội Nhược – Phá Vũ cũng không phải lựa chọn tốt, màn thất bại trước đó chính là minh chứng tốt nhất.
Bởi vậy, nhược điểm mà Từ Hiền muốn tìm, chính là sơ hở trong chiêu số của Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Chân Kinh Bảo Điển, Tuyệt Thế Thần Công còn có điểm yếu, huống hồ Tuyệt Học? Tuy là tạm thời còn chưa nhìn ra sơ hở của【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】, nhưng Từ Hiền chẳng hề nao núng, tiếp tục kiên nhẫn tìm kiếm, hắn tin rằng rồi mình cũng sẽ nhìn thấy mà thôi.
“…mỗi khi gặp chỗ gân cốt đan xen, cảm thấy khó có thể hạ đao, thần liền phải cẩn thận mười phần, hai mắt tập trung, hành động chậm lại…”
Con bò mà Bào Đinh cần mổ thì bất động, cho nên y có dư thừa thời gian để tìm chỗ hạ đao, nhưng con nai mà Từ Hiền muốn mổ lại cử động không ngừng, hơn nữa còn xách theo hung khí tới chặt hắn, vậy nên áp lực về thời gian của hắn rất nặng nề.
Nhưng áp lực cũng chính là động lực, càng rơi vào đường cùng, con người ta lại càng khai phá được nhiều tiềm năng của bản thân, sáng tạo kỳ tích.
Huống hồ, khi một người chiếm hết thượng phong, đắc ý tấn công, đó cũng là lúc mà họ lơ là phòng thủ.
Một con rùa có thể làm khó hùm beo nếu nó chịu ở yên một chỗ, co đầu rút cổ. Nhưng một khi nó muốn chuyển động thân mình, vậy cũng là lúc nhược điểm lộ ra.
Tiểu Lộc Nữ Hiệp ngự kiếm mà đến, khi chỉ còn cách Từ Hiền một trượng ba thước, nàng chợt lộn ngược về sau nửa vòng, tay phải đưa ra, chuẩn xác bắt lấy chuôi kiếm.
Lông vũ phượng hoàng còn chưa tiêu tán hết, một tầng cương khí vô cùng hùng hậu đã bám lên thân kiếm, dày đặc tới nổi khiến thanh đại kiếm trong tay Tiểu Lộc Nữ Hiệp trông như vừa đổi một chiếc vỏ mới, một chiếc vỏ kiếm do sương mù kết thành.
Chẳng dừng lại ở đó, tầng cương khí này bao phủ từ đầu chuôi kiếm đến tận mũi kiếm mà vẫn còn dư thừa quá thể, cuối cùng trực tiếp hóa thành kiếm hình, khiến chiều dài của thanh đại kiếm trực tiếp đạt tới chín thước hơn, tiếp cận một trượng.
Một chiêu Kiếm Ảnh Huyền Sương nối tiếp Vũ Phượng Phi Hoàng, trong cái danh có “Ảnh” có “Huyền”, nghĩ tới tên của bộ Tuyệt Học này lại là【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】, Kiếm Ảnh Huyền Sương ắt hẳn phải là chiêu thức có uy lực đứng hàng đầu trong các thức.
Quả thật như vậy, trước một kiếm này của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, khí cơ toàn thân Từ Hiền đều bị khóa chặt, nửa bước khó đi, lại thêm tầng tầng kiếm khí dày nặng đè ép lên người, e rằng nói hắn bị trúng【Định Thân Thuật】cũng có người tin.
Hai chân như sa vào vũng lầy, Từ Hiền lúc này đúng là bình chân như vại về cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, Phi Hiệp đao nắm chặt nơi tay, hắn hít sâu một hơi rồi ngừng thở, nhịp tim trở nên chậm rãi vô cùng, chừng hai ba giây mới đập một lần, tưởng như đã gần đất xa trời.
Thình… thịch! Thình… thịch…
Chậm rãi, thật chậm rãi, nhịp đập quái dị này của hắn, thế mà lại hòa hợp với vận luật của tự nhiên, đồng điệu với làn gió thổi nhẹ, với ngọn cỏ đung đưa, với tiếng suối chảy róc rách, cũng với tốc độ xuất kiếm của Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Nơi thế giới tinh thần u tối của Từ Hiền, có chừng ba, năm sợi tơ đỏ hiện lên, chỉ là màu sắc của chúng rất nhợt nhạt, vừa ngắn lại vừa mỏng manh, tựa hồ lúc nào cũng có thể tan biến. Từ Hiền biết, nếu hắn chọn những sợi tơ này, vậy kết cục của một đao kế tiếp vẫn sẽ là thất bại.
‘Không đủ, chỉ như vậy vẫn là không đủ…’ Chân mày nhíu chặt lại, sau đó liền giãn ra, hắn biết càng khó khăn thì bản thân càng không được mất bình tĩnh, phải lấy cái tâm thái hư không để đối diện vạn vật.
‘Trên thế gian này, hết thảy địch nhân đều là những con bò đang đợi làm thịt, khác nhau ở chỗ dễ mổ hay khó mổ mà thôi.’
‘Đúng vậy, đối thủ của ta không phải võ đạo kỳ tài, không phải tuyệt đỉnh cao thủ, không phải võ lâm thần thoại, cũng chẳng phải giang hồ tiểu tốt, đầu đường xó chợ…’
‘Ta không có đối thủ, ta chỉ có một con bò đang chờ mổ mà thôi.’
Vừa tự nhủ như vậy, vốn đang ảm đạm vô hồn, đao thế của Từ Hiền chợt bùng lên dữ dội, một luồng khí tức huyền ảo mà lại vô cùng bá đạo bỗng xuất hiện quanh thân Từ Hiền, giải tỏa đi áp lực mà hắn phải chịu từ kiếm thế của Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Từ Hiền đã tìm thấy một sợi tơ mới, nó đỏ như máu, thô như cột đình, dài như dòng sông, hiển hiện ngay trước tầm mắt của hắn, trông như thể đang mời gọi hắn mau tới chặt mình.
Mới nãy thấy hắn đứng như chết trân, Tiểu Lộc Nữ Hiệp tưởng rằng Từ Hiền đã chấp nhận buông xuôi, còn định thu hồi kiếm thức, bởi mục đích của nàng chỉ là dạy dỗ tên Thiên Hồ Hiệp này một trận chứ không có ý định giết chết hắn, nào ngờ…
“Giải tỏa được uy áp của bổn nữ hiệp, tiểu hồ ly ngươi cũng khá đó!”
Giọng nói nghe phần giống một đứa bé trai cáu kỉnh lại vang lên, thấy Từ Hiền đột nhiên mở mắt, vung đao chém về phía mình, Tiểu Lộc Nữ Hiệp không thu hồi đại kiếm nữa, Kiếm Ảnh Huyền Sương cứ thế tiếp diễn, chín thước cự kiếm mang theo uy thế không gì không phá đâm thẳng đến ngực Từ Hiền, ép cho khí huyết trong người hắn nhộn nhạo hết cả lên, lục phủ ngũ tạng như muốn mọc chân nhảy nhót.
Uỳnh!
Trong chớp mắt thiêu đốt chín thành nội lực, nếu trước đó còn là dòng suối nhỏ róc rách, thì lúc này đây chính là ầm ầm sóng dậy, chân khí huyền nguyên thiên cương địa sát trong Đan Điền mãnh liệt sục sôi, tuôn trào ra thập nhị chính kinh, kỳ kinh bát mạch, lấp đầy tứ chi bách hài, giúp Từ Hiền ổn định lại khí huyết, tạng phủ, sau cùng tụ hết ở cánh tay trái của hắn.
Kinh mạch căng phồng đau đớn vì vận dụng quá nhiều chân khí, Từ Hiền cũng không hốt hoảng, bao nhiêu chân khí dư thừa cứ thế được hắn tiết ra năm đầu ngón tay, một phần bám vào trên Phi Hiệp đao, gia trì cho nó càng thêm sắc bén, một phần thì tiêu tán vào trong thiên địa, một phần lại chạy đến ăn mòn kiếm khí của Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Nhìn mũi cự kiếm chỉ cách lồng ngực mình chưa đến ba tấc, Từ Hiền chẳng chút hoang mang, bởi đao trong tay hắn nhanh hơn kiếm của Tiểu Lộc Nữ Hiệp rất nhiều.
Trước khi kiếm khí kịp làm cho mình bị thương, Từ Hiền đã vung đao chém vào nhược điểm, không phải nhược điểm trên người Tiểu Lộc Nữ Hiệp, cũng không phải nhược điểm trên thân đại kiếm, mà chính là nhược điểm của một thức Kiếm Ảnh Huyền Sương này.
Oành!
Đao quang lóe lên, mặc dù rất nhanh, nhưng Tiểu Lộc Nữ Hiệp vẫn có thể thấy rõ được quỹ tích của Phi Hiệp đao. Nhưng cũng bởi vì thấy rõ, mà nàng mới phải cảm thấy khó hiểu.
Một đao này, Từ Hiền không chém về phía nàng, cũng không chém về phía đại kiếm, mà hắn lại chém vào hư không trước mặt?
‘Con hồ ly này ăn trộm gà nhiều quá, nên giờ mắt quáng gà rồi?’ Một ý nghĩ thoáng qua trong sát na, Tiểu Lộc Nữ Hiệp vốn định cưỡng ép thu hồi kiếm thức, tránh cho Từ Hiền bị thương quá nặng, nhưng còn chưa kịp làm như vậy thì Kiếm Ảnh Huyền Sương đã bị phá giải.
Đúng vậy, một đao tưởng chừng như chém hụt của Từ Hiền thế mà phá giải Kiếm Ảnh Huyền Sương, tầng cương khí dày đặc trên thân đại kiếm bị đao quang hút đi, tiêu tán trong vô hình, khiến chín thước cự kiếm của Tiểu Lộc Nữ Hiệp lại trở về với chiều dài ban đầu, cả thân cả chuôi chỉ còn năm thước bốn tấc.
“Kiếm pháp của nữ hiệp quả nhiên lợi hại vô cùng, khiến cho Thiên Hồ ta đây được mở mang tầm mắt rồi. Vậy nên… hỡi Tiểu Lộc Nữ Hiệp, mong ngài hãy chỉ giáo thêm cho kẻ ngông cuồng này!”
Giọng điệu thiếu đi ba phần giả tạo, ba phần khiêm nhường, nhiều thêm ba phần ngả ngớn, ba phần hiếu thắng, Từ Hiền đảo khách thành chủ, chuyển thủ thành công, nâng đao xông tới.
Ở hướng còn lại, Tiểu Lộc Nữ Hiệp im lặng không nói gì, chỉ là trong hai con ngươi chợt hiện lên một vệt… nguy hiểm.
~o0o~
Truyện Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành : chương 235: thư kiếm ánh khung thương, nhất mộng nhập thiên chương
Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
-
N/A
Chương 235: Thư kiếm ánh khung thương, nhất mộng nhập thiên chương
Danh Sách Chương: