Đường Cảnh Hạo đi theo Hoàng hậu nhà mình đã khóc đến sắp choáng vào tẩm cung, Tống Bảo vừa sợ vừa thẹn, chỉ có thể để mặc Hoàng đế kéo tới kéo lui như bao cỏ.
“Trẫm nói muốn xử tội ngươi lúc nào?”
“Hoàng thượng không nói ạ.” Khó khăn lắm Tống Bảo mới bình tĩnh lại, lí nhí đáp, “Thần chỉ nghĩ lung tung thôi.”
Nhìn vợ mình gục đầu ủ rũ hết sức đáng thương, Đường Cảnh Hạo hừ lạnh.
“Ngươi cũng biết mình nghĩ lung tung nữa à?”
Tống Bảo ngước mắt nhìn hắn, thấy Đường Cảnh Hạo nghiêm mặt thì bỗng nhiên không phân biệt được đây là kiếp này hay kiếp trước.
Truyện đề cử: Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
“Thần…… Thần cũng không biết có phải là nghĩ lung tung không nữa.”
——————
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết —— Thánh thượng hiền đức, thừa hiếu trị bang, cố gia ổn quốc, nhưng người đứng đầu bá quan là Tống Hòa Uyên lợi dụng quyền hạn để tư lợi, kết bè kết phái xao lãng nhiệm vụ, thông đồng với địch bán nước, đại bất kính với giang sơn xã tắc, niệm tình công lao trước đây nên miễn tội chết, thôi chức quan, biếm thành thứ dân, cửu tộc tham quân, vĩnh viễn không được vào kinh, toàn bộ gia sản trong phủ sung vào quốc khố, lập tức lên đường ngay hôm nay…… Khâm chỉ.”
Khi thánh chỉ được đưa đến phủ, Tống Bảo vẫn hoàn toàn không biết mình sắp đối mặt với chuyện gì.
Y vốn là con sinh muộn, song thân không còn trẻ nên làm sao chịu nổi giày vò như vậy, còn chưa tới nơi lưu đày đã hấp hối.
Tống Bảo còn nhớ mình quỳ dưới sàn miếu hoang tiễn biệt song thân nằm trên đệm cỏ chỉ có hít vào mà không có thở ra, chung quanh đầy rẫy quan binh canh chừng.
Y không rõ tại sao phụ thân mình thận trọng khôn khéo cả đời mà cuối cùng lại rơi vào kết cục này.
“Bảo nhi……”
Mấy ngày liền bôn ba lưu vong làm Tống Bảo lấm lem bụi đất, nhưng trong mắt cha mẹ y vẫn mãi như châu như ngọc, ngón tay khô gầy lướt qua mặt y.
“Con ly hôn với Hoàng thượng nên cha chỉ muốn tìm cho con một tiền đồ tươi sáng…… Sai một ly đi một dặm, là cha có lỗi với con.”
Họ đã già mà Tống Bảo vẫn còn quá trẻ, trước kia cứ tưởng làm Hoàng hậu được Hoàng gia bảo bọc sẽ có được một nơi yên ổn để dung thân. Nhưng giờ ly hôn với Thánh thượng, Hoàng gia không còn nể mặt, nếu không lo cho Tống Bảo thì đến khi họ nhắm mắt xuôi tay, Bảo nhi biết làm thế nào đây.
Cha mẹ thương con nên mới tìm kế sách lâu dài.
Tống thừa tướng quả thật đã sai nhưng chỉ vì lo cho con mà thôi.
Ai cũng không trách được, Tống Bảo chỉ có thể oán hận mình.
——————
Đường Cảnh Hạo thấy Tống Bảo nói xong lại ngẩn người thì cau mày gọi y.
“Hoàng hậu, Hoàng hậu?…… Tống Bảo?”
Tống Bảo sực tỉnh, lập tức tạ tội.
“Hoàng thượng thứ tội.”
Đồ ngốc này có tâm sự gì đều hiện rõ trên mặt, Đường Cảnh Hạo đâu thể nào làm ngơ được.
“Trẫm có trị tội ngươi đâu, đã nói không sao rồi mà.”
Tống Bảo mím môi, chuyện xưa như mây khói, y làm sao nói ra được chứ?
Cuối cùng Tống Bảo đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt Đường Cảnh Hạo làm đại lễ.
“Nếu có một ngày, thần chỉ giả thiết thôi…… Nếu thần chọc giận long nhan thì thần sẽ gánh hết tội lỗi, xin Hoàng thượng tha cho mọi người trong dòng họ của thần, dù có ban chết cho thần cũng không sao cả.”
Tống Bảo gần như quỳ rạp xuống đất, y không dám mở mắt ra mà lẳng lặng chờ Đường Cảnh Hạo phất tay áo bỏ đi.
Kiếp trước đều là như thế, mỗi lần y chọc giận long nhan thì Đường Cảnh Hạo sẽ lớn tiếng mắng y làm càn, sau đó tan rã trong không vui.
Y nằm rất lâu, nằm sấp đến nỗi tim và bắp chân cùng run lên mà vẫn không nghe Đường Cảnh Hạo mắng mình.
Tống Bảo vùi đầu như đà điểu đến khi mỏi nhừ, cuối cùng híp mắt ngẩng đầu lên mới phát hiện Đường Cảnh Hạo yên lặng mỉm cười nhìn y.
Đấng cửu ngũ chí tôn cao quý ngồi xổm xuống, chẳng có chút cấp bậc lễ nghĩa nào hỏi y.
“Hoàng hậu, rốt cuộc ngươi xem trẫm là nước lũ hay thú dữ vậy?”
Đúng là bó tay toàn tập mà.
Hoàng đế mệt tâm.