Truyện Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 : quyển 1 - chương 2: vũ dục lai sơn*
Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
-
Tiêu Tương Đông Nhi
Quyển 1 - Chương 2: Vũ dục lai sơn*
1:20 phút nửa đêm, Sở Kiều đóng cửa nhà vệ sinh lại, đi đếnbên bồn rửa mặt rửa tay.
Nhà giam vẫn im lìm không một tiếng động, hiện giờ chính là lúc con người cảm thấy mệt mỏi nhất trong ngày, cho dù là binh sĩ trải qua đào tạo đặc biệt thì sự cảnh giác vàthể lực cũng sẽ giảm đi so với bình thường. Vẻ mặt Sở Kiều vẫn trầm tĩnh, rửa tay xong liền cầm lấy khăn lông treo trên kệ, cẩn thận lau khô, bồn cầu tự động được kích hoạt, vang lên thanh âm ào ào. Sở Kiều ấn đầu ngón tay lên mạch cổ tay, nhẩm tính thời gian.
Mười, chín, tám… năm, bốn…
Đã đến giờ, Sở Kiều bình tĩnh xoay người lại đi tới bên cạnh giường.
Một tiếng ầm bỗng nhiên vang lên, vòi nước bất ngờ nổ tung, cột nước trắng xóa cùng áp lực nổ đánh thẳng vào người Sở Kiều ở cách đó không xa, cô mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Cảnh ngục ngoài cửa kinh ngạc, chỉ nhìn thấy ống dẫn nước bên trong phòng giam nổ tung, phạm nhân bị áp lực nổ đánh trúng, sống chết không rõ thì nhất thời luống cuống tay chân. Hai cảnh ngục nhanh chóng ấn mật mã, một tay cầm tiểu liên một tay cầm bộ đàm vội vã vọt vào. Tuy nhiên tiếng nước phun xối xả đã ảnh hưởng đến đường truyền tín hiệu, trong vòng năm giây chỗ tổng đài chỉ có thể nghe được âm thanh sàn sạt không rõ.
Cơ hội chỉ có một. Khi hai viên cảnh ngục chạy tới nhà vệ sinh xem xét nguyên nhân thì cô gái vốn đang hôn mê thình lình mở đôi con ngươi sáng rực, dùng tốc độ nhanh như báo chạy ra khỏi phòng giam. Hai cảnh ngục kinh hãi, nhưng không kịp hô lên thì cửa phòng giam đã bị đóng sầm lại.
Sở Kiều không hề nhìn đến hai viên cảnh ngục còn đang giận dữ ở bên trong, bước nhanh đến phòng điều khiển. Cô nhanh chóng mở những đoạn video của một giờ trước chép vào một máy chiếu nhỏ, thoăn thoát cắt xóa hiệu chỉnh chúng rồi kéo ghế đặt máy chiếu đối diện với camera quan sát, thay thế hình ảnh thật bằng hình ảnh từ máy chiếu cho camera quan sát thu lại. Sau đó cô quay sang cắt đứt đường truyền tín hiệu của bộ đàm.
Thời gian vừa vặn chỉ hơn năm giây, sau khi khóa ống dẫn nước lại, hai viên giám ngục giận dữ rống to nhưng tiếng của họ không hề thoát ra khỏi bức tường kính của phòng giam. Tất cả những gì camera giám sát có thể thu được là hình ảnh của một giờ trước, nữ phạm nhân đang lẳng lặng ngồi trên giường, hai viên cảnh ngục đang qua lại tuần tra bên ngoài. Tất cả vẫn bình thản và an tĩnh như cũ.
Sở Kiều đưa ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía một lượt, an toàn.
Cô trở lại phòng điều khiển, mở hòm đựng trang phục, thay bộ quần áo ướt sũng ra, mặc đồng phục của nhà ngục số 4 vào, đội mũ lên, cầm lấy khẩu súng lục HK trong kho vũ khí gắn thêm thiết bị hãm thanh rồi đeo vào bên hông, xoay người đi ra ngoài.
Hai cảnh ngục dám mở cửa nhà giam, cũng là vì có lý do không cố kỵ. Nhà ngục số 4 toạ lạc ở gần thủ đô, vị trí hẻo lánh bí ẩn, người bị giam bên trong đều là trọng phạm sắp bị tòa án quân sự cấp quốc gia thẩm tra xử lí, quan trọng đến mức nào không nói cũng hiểu. Độ nghiêm mật của phòng ngự phòng giam đã đến mức soi mói, phòng giam độc lập, cảnh ngục đều được trang bị vũ khí hiện đại, ngày đêm theo dõi gắt gao. Mỗi phòng giam đều có ba quân nhân đặc chủng cấp quốc gia trông chừng, từ phòng giam đi ra ngoài còn phải đi qua một cánh cửa lớn, không giống như ở phòng giam của Sở Kiều, chỉ cần có mật mã là có thể mở ra, muốn mở cánh cửa lớn kia thì cần có dấu vân tay của người khóa cửa.
Mỗi phòng giam có ba cảnh ngục thay phiên nhau gác, trong phòng giam hiện đã nhốt hai người, Sở Kiều lấy dấu vân tay đã chuẩn bị trước ra, ấn lên máy quét, một tiếng răng rắc giòn tan lập tức vang lên. Sở Kiều thân mặc quân trang đúng tiêu chuẩn, trong sự căm tức của hai viên quân nhân bị nhốt, công khai tiêu sái bước ra ngoài.
Sau khi cánh cửa là một hành lang dài, cô hiện giờ đang ở tầng hầm thứ tư của nhà ngục, muốn đến nơi theo mục tiêu thì phải đi một thêm một đoạn đường khá dài. Hình ảnh giả chỉ có thể giữ được một tiếng, cô phải nắm chặt thời gian.
Người bị giam ở tầng hầm thứ tư đều là những sĩ quan cấp cao và đặc công bí mật đang chờ quyết định của tòa án quân sự, ba tầng hầm còn lại là nơi giam giữ tội phạm quan trọng, tầng một là nơi làm việc của quan viên cùng cảnh ngục nhà tù số bốn, tầng hai là nơi tiếp khách từ bên ngoài đến nhà ngục. Mục tiêu của Sở Kiều chính là nơi đó.
Đi được khoảng hai phút, đi qua dãy phòng giam, bên ngoài cuối hành lang là bốn mươi tên trang bị súng máy hạng nặng trong tay, là chiến sĩ cấp cao vũ trang đầy đủ. Nhà tù số 4 không có ống thông khí, cũng không có ống cống dẫn nước, muốn chạy trốn thì ngoại trừ đi qua cái hành lang này cũng chỉ có thể đào lỗ chui ra, muốn bình an vô sự đi ra tìm đường sống, xác suất hầu như là số không.
Đám binh sĩ canh gác nhìn thấy người lạ mặt xuất hiện thì nhất thời khuẩn trương lên, tên cầm đầu giơ họng súng đen ngòm lên, quát lớn: “Đứng lại! Là ai? Khẩu lệnh?”
Sở Kiều bình tĩnh thẳng lưng tiêu sái đi qua, trong tay ôm một chồng văn kiện dày cộp, vừa đi vừa trầm giọng nói: ”Tôi là thượng tá Lưu Tư Duy thuộc sở quân pháp, theo văn khiện 12658 đến nhà ngục số 4 điều tra án buôn lậu súng đạn, hãy lập tức nối điện đàm cho ta báo cáo với trung tá Đàm Tông Minh, nhắn dùm là tôi có hồ sơ quanh trọng cần đưa cho anh ta.”
Viên binh sĩ sửng sốt, ngay sau đó liền nhíu mày, nghi hoặc nói: “Báo cáo thượng tá, tối nay trung tá Đàm Tông Minh không có ở đây, đường dây của anh ta thuộc loại bảo mật riêng, xin thượng tá đưa ra căn cứ chính xác.”
“Theo luật, tiến vào nhà ngục số bốn không cần đưa ra giấy chứng nhận, tôi được Lý ngục trưởng mời đến hỗ trợ phá án, ba ngày trước thượng tá Lữ Phượng Hạo còn tự mình đưa tôi vào phòng thẩm tra, chẵng lẽ đồng chí không biết?”
Sở Kiều nhíu mày, liếc mắt nhìn viên binh sĩ từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: “Đồng chí là quân nhân mà không rõ luật quân sự? Đồng chí thuộc quân đoàn nào? Số thứ tự, mật hiệu là gì?”
Viên binh sĩ nghe vậy thì cả kinh, cấp bậc trong quân đội rất rõ ràng, người này ăn nói bất phàm, mở miệng nhắc đến Lý ngục trưởng cùng trung tá Đàm như quen rất thân, anh ta nhất thời cảm thấy có chút kính sợ, trầm giọng đáp: “Báo cáo thượng tá, số hiệu của tôi là 0475, thuộc cục quân tình số 8 ở phía Nam, quân đoàn 309, tổ đặc biệt 571, không thuộc biên chế quân chính quy, chúng tôi mới được điều đến đây chỉ hai ngày trước, cho nên không biết ngài là được thượng tá Lữ Phương Hạo đưa vào.”
Sở Kiều nghe vậy, chân mày thoáng giãn ra, gật đầu nói: “Đồng chí thuộc cục quân tình số 8? Quân trưởng Lưu Phó của các cậu có khỏe không? Các cậu là do ông ấy phái đến? Nhiệm vụ lần này chắc là cũng phải khá lâu đây!”
Tiểu binh nghe xong, nhất thời càng thêm nghiêm túc cùng kính nể, thầm nghĩ quân pháp mỗi nơi mỗi khác, hồi đáp: “Báo cáo thượng tá, Lưu quân trưởng vẫn khỏe, tổ chúng tôi được điều đến nhà ngục số 4, sẽ không theo quân trưởng trở về phía Nam.”
“Ồ.” Sở Kiều gật đầu nói: “Tôi cũng xuất thân từ cục số 8, từng đảm nhiệm tình báo kiểm sát ở đó, nói sao chúng ta cũng là chiến hữu. Có nhìn thấy quân trưởng của các cậu thì thay tôi hỏi thăm ông ấy một tiếng. Được rồi, tôi còn có chuyện quan trọng, đồng chí hay liên lạc với tổng trạm đưa văn kiện này ra ngoài, báo với Trương trưởng tham mưu cùng Hoa tư lệnh là việc đã xong, sáu giờ sáng thượng tá Lưu Tư Duy sẽ ghé có việc.”
Dứt lời cô liền xoay người đi về phía trước.
Viên binh sĩ sững sờ tại chổ, tay cầm đống văn kiện lớn được đánh dấu tuyệt mật mà tay chân suýt chút nhũn ra.
Trương trưởng tham mưu… Hoa tư lệnh…
Lúc ra khỏi tầng hầm thứ tư của nhà ngục, lưng áo của Sở Kiều đã ướt đẫm. Cô tựu vào vách tường thở dốc, sau đó nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã qua mười phút, thời gian không còn nhiều. Cô hít vào một hơi thật sâu, lại đứng thẳng lên, tiếp tục đi tới phía trước.
Kiểm tra dấu vân tay, đi qua tia hồng ngoại, thử võng mạc, trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, rốt cục cô cũng đến được phòng khách ở tầng hai. Nhìn bảng quân pháp đặt giữa gian phòng, khóe miệng Sở Kiều nhẹ nhàng cong lên.
Rất tốt, oan có đầu nợ có chủ, cuối cùng cô cũng tìm được chính chủ.
Danh Sách Chương: