Truyện Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 : quyển 5 - chương 201: phiên ngoại 10: thép cứng
Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
-
Tiêu Tương Đông Nhi
Quyển 5 - Chương 201: Phiên ngoại 10: Thép cứng
Lửa cháy hừng hực, nóng bỏng như máu vừa đổ, tên nhọn rời khỏi cự nỏ hoàng kim bắn thẳng về phía trung tâm, tiếng gào thét vang vọng thấu trời, máu tuôn như mưa, mặt đất như vỡ vụn, núi cao như sụp đổ, nước biển cuồn cuộn, thế gian như một lò luyện khổng lồ nung nấu máu thịt của trăm họ.
Trong bóng tối khôn cùng, nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, bốn phía tràn ngập sắc máu đỏ rực, hắn thấy được chiến giáp đen bóng, thấy được lưỡi đao loang loáng, thấy được vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm, thấy được đồng tuyết rộng mênh mông. Thây người chất thành đống, diều hâu sà xuống thành đàn, giương vuốt rúc rỉa thịt thối. Gió rít liên tục không ngừng, bốn phía vang vọng tiếng chém giết, gió cuốn cát khô tạt vào mặt, nóng rát như bị đao cứa.
Tiếng trống trận càng lúc càng dồn dập, quân địch ùn ùn kéo đến, cả vùng đất như đang rung chuyển bởi vó ngựa *rầm rập*, mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu tựa một con ác long hung dữ.
Nam nhân đột nhiên mở to hai mắt, tất cả hình ảnh vừa nãy chợt tan biến, hắn thấy được mình đang nằm trên long sàng lớn hơn cả phòng ngủ của một nhà bình thường, thấy được hoa văn rồng thêu trên bộ y phục ngủ bằng lụa đen bóng, kim long đang giương cao bộ móng vuốt dữ tợn, chất chỉ thêu vàng óng ánh, trong bóng tối vẫn nhìn được rõ ràng.
Hắn không động đậy, cũng không nói gì, tóc mai bên thái dương ươn ướt, mồ hôi chậm rãi chảy xuống cổ nhưng hắn chẳng buồn lau đi.
Đêm khuya yên tĩnh đến tịch mịch, không có tiếng nói chuyện, không có tiếng bước chân, không có tiếng côn trùng kêu, thậm chí cả tiếng gió cũng không có. Trong không gian chỉ nghe được tiếng thở dốc của hắn, chậm chạp, nặng nề, từng tiếng một.
Đêm dài đến đâu cuối cùng cũng sẽ qua.
Hắn từ trước đến giờ vẫn luôn là một người giỏi nhẫn nại, khi trước đã thế, bây giờ không đổi, sau này cũng vậy.
Ngoài cửa sổ chợt lóe lên ánh đỏ thu hút tầm mắt khiến hắn hơi cau mày, thoáng sau bên ngoài tẩm điện đã vang lên tiếng bước chân dồn dập của nội thị.
Cổ họng hơi khan nhưng tiếng của hắn vẫn hết sức bình tĩnh, luôn như từ trước đến nay.
Nội thị lên tiếng hồi báo, âm thanh lanh lảnh giữa đêm khuya thanh vắng khiến người nghe bất giác lạnh gáy.
Hắn ngồi bất động trên giường, mắt nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, im lặng một hồi lâu rồi đột nhiên xuống khỏi giường, đi chân trần đến cửa tẩm điện. Hơn mười nội thị gác đêm hoảng hốt tiến đến khoác thêm hoàng bào lên vai hắn, giúp hắn mang giày. Hắn rời khỏi tẩm điện, đi thẳng về phía cung Trường Nhạc. Thủ lĩnh nội thị vội vàng triệu một nhóm hộ vệ đi theo bên cạnh hắn, chúng cung nhân cũng hối hả cầm lồng chạy theo sau, đoàn người đông đảo kéo thành một đường dài, hùng dũng đi đến cung Trường Nhạc.
Từ rất xa đã nghe thấy tiếng quát của nội thị.
Hắn lẳng lặng đi về phía âm thanh, chỗ khúc quanh trước cổng Nguyệt Lượng là hình ảnh mấy gã cung nhân đang vây bắt mấy đứa bé gái còn nhỏ. Bọn nhỏ bị đè nghiến lên lan can, một nội thị đang ra sức quật roi. Y phục trên người các bé đã bị quất rách bươm, máu thịt dính chặt mông với vải quần. Ban đầu các bé còn kêu thét thảm thiết, sau dần ngay cả sức kêu cũng không có.
Một bé gái gầy gò đột nhiên kêu lên. Cô bé đã bị đánh không còn hình người nhưng vẫn quật cường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lạnh giọng nói:
Những đứa trẻ này chính là con cháu của tiền triều, sau khi đại quân Bắc Yến xông vào thành Chân Hoàng, tất cả quý tộc Đại Hạ đều bị tàn sát, chỉ có trẻ con là may mắn được tha. Lúc ấy bọn họ dù sao cũng chỉ là một nhóm trẻ nít năm sáu tuổi, quân Bắc Yến giết vài đứa xong thì cũng bắt đầu thương hại, cho rằng bọn họ còn quá nhỏ chẳng biết gì nên mới tha mạng. Nhưng chẳng ai ngờ được, những đứa trẻ năm ấy còn chưa nhận thức sự đời hôm nay lại có thể làm ra hành động điên cuồng như vậy.
Cung Trường Nhạc là nơi ở của Ngọc mỹ nhân vừa được tấn phong, tối nay hắn đã lật bài tử của nàng ta, nhưng do thấy hơi mệt nên mới không đến.
Hận thù quả nhiên là thứ dai dẳng cứng rắn nhất trên đời, bị đao chém, bị lửa đốt, bị đóng băng, bị phơi dưới nắng gắt cũng không hề suy suyển.
Thủ lĩnh nội thị quỳ trên mặt đất, hơi run run. Hắn không rõ tại sao mình lại như vậy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay bàn chân không ngừng có khí lạnh len vào, hàn khí từ đó lan dần khắp toàn thân khiến hắn không kiềm run rẩy.
Vạt áo bằng gấm đen quét qua một nhành cây gãy rơi trên mặt đất, nam nhân rầm rộ dẫn người chạy tới nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức xoay người rời đi.
Bầu trời đêm vẫn đen như mực, thân ảnh hắn dần biến mất ở cuối hành lang thăm thẳm, như ẩn như hiện. Gió lạnh thổi qua khiến bụi đất tung lên, tất cả mọi âm thanh dần tắt, chỉ còn lại tiếng kêu thét thảm thiết và âm thanh mắng chửi của nhóm trẻ con quanh quẩn trong không trung.
Đêm dài thênh thang, mũ giáp trong kho binh khí bị phủ một lớp sương lạnh, trước cổng Nguyệt Lượng máu chảy thành sông. Cuối cùng, thi thể của đám trẻ bị lôi ra khỏi cung, bị vứt ở bãi tha ma, mặc cho chó hoang cắn xé.
Truyền kỳ trên thế gian này thật sự có quá ít, người không cam lòng khuất phục đa số đều táng mạng trong vực thẳm thù hận, người có thể nhẫn nhục cố bò lên thành công cũng chưa chắc chân chính được sống trong vui vẻ.
Nhưng dù sao đi nữa thì sống vẫn luôn tốt hơn là chết.
Hắn lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nơi ngón cái có đeo một ban chỉ bằng bạch ngọc hơi chật. Ban chỉ kia đã bể tan tành, được nối lại bằng chỉ vàng chằng chịt nhưng vẫn còn lỗ chỗ vết khuyết, vứt ra ngoài hẳn cũng chẳng ai thèm nhặt.
Hắn vuốt ve ban chỉ, vết chai nơi đầu ngón tay ma sát với chất ngọc phát ra âm thanh *kin kít* rất khẽ. Hắn cúi đầu nhìn hoa văn mờ mờ trên ban chỉ, trong một thoáng, trường kiếm nơi đáy lòng lại rời vỏ chém mạnh một nhát khiến tim hắn tứa máu, trên lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu một khuôn mặt đã khắc sâu trong đầu hắn.
Hắn lẳng lặng cười nhạt.
Những loại cảm xúc con người thường có, ví như mềm yếu, ví như sợ hãi, hoặc hối hận như trong lời của đứa trẻ kia, hắn đều không cho phép hiện diện trong tâm trí bản thân.
Bởi vì những thứ đó, ngoại trừ khiến hắn thấy đau đớn thì chẳng có tác dụng gì khác.
Nghiệp lớn đã thành, mối hận đã đòi, hắn nay muốn gì được nấy.
Hối hận ư?
Hắn nhắm mắt lại, nơi chân trời xa xa lóe lên một tia sáng rất nhạt, ánh sáng xuyên qua cửa sổ hằn lên mặt hắn. Tòa cung điện xây bằng gỗ hắc đàn và đá đen này vào lúc hừng đông toát ra một vẻ đẹp khiến người khác hít thở không thông.
Chảy trên người hắn là dòng máu kiêu hùng của dân Bắc Yến, khắc sâu trong xương cốt hắn là sự ẩn nhẫn khó ai bì kịp, khi ngủ cũng sẽ luôn mộng thấy hình ảnh quân đội Bắc Yến đạp núi công phá thành Chân Hoàng. Hắn là người như vậy đấy, làm gì có chuyện hối hận?
Hối hận?
Hắn giễu cợt hừ lạnh.
…………………………………………………………………………………….
Ngày 16 tháng 3, quận trưởng quận Đông Dã gửi cấp báo vừa bắt được một nhóm quân phản loạn, trong đó có một người thân phận nhìn có vẻ không tầm thường.
Hình bộ nhanh chóng hạ lệnh giải người nọ đến kinh thành.
Nửa tháng sau, người nọ cuối cùng cũng bị áp giải đến. Nam tử có cặp mắt phượng, hàng mày kiếm, chiếc mũi cao và đôi môi mỏng, tình huống thất thế không hề che giấu được vẻ tuấn tủ bất phàm của hắn.
Yến Tuân ngồi trên vương vị nhìn vị tiểu vương gia cao quý ngày xưa này, hồi lâu vẫn không nói gì. Còn nam tử nọ lại điềm nhiên lau vết máu trên mặt, nở một nụ cười bình thản nhìn lại hắn rồi cất tiếng, ngữ khí tùy ý như bạn bè cũ vừa gặp lại nhau,
Yến… thế tử…
Đã lâu không nghe thấy danh xưng này rồi.
Yến Tuân bình tĩnh gật đầu, đáp lời:
Yến Tuân điềm nhiên nói:
Cảnh Hàm cười nói:
Cảnh Hàm đột nhiên bật cười, lắc đầu nói:
Cảm Hàm lộ vẻ cảm khái như vừa gặp được tri kỷ, cúi đầu hành lễ rồi nói:
Ánh mắt Yến Tuân đột nhiên lóe lên, đó chính là loại nhuệ khí rèn luyện được sau nhiều năm bôn tẩu chốn quân ngũ, sắc bén tựa một mũi tên đầy sát khí, một khi rời cung sẽ có thể xuyên thủng hơn mười lớp da trâu. Nhưng ở trong mắt nam tử tự kiêu trước mặt, đó chẳng là gì cả.
Đao kiếm có thể chinh phục thiên hạ nhưng vĩnh viễn cũng không chinh phục được lòng người, tiền triều thối nát đến như vậy nhưng cuối cùng vẫn còn một số người can trường.
Yến Tuân tùy ý phất tay,
Cảnh Hàm thong dong nở một nụ cười, hắn đứng giữa đại điện, ống tay áo bay múa, cả người chồng chất vết thương nhưng khí chất hoàng gia cao quý không hề mảy may suy giảm.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ để lại từng vệt sáng chồng lên nhau trong không trung.
Lúc còn nhỏ nhìn không vừa mắt nhau, cùng học ở Thượng võ đường thì không ngừng ngấm ngầm tranh đấu, trưởng thành vẫn đứng ở hai đầu chiến tuyến liên tục đánh giết, nhưng cuối cùng vẫn là hắn ngồi trên cao nhìn nam nhân kiêu ngạo xuất thân cao quý kia đi từng bước lên đài chém.
Yến Tuân hơi ngước cằm, bên tai như có gió nhẹ phe phẩy qua lại, thời gian lẳng lặng trôi qua nhưng hắn vẫn không buồn lên tiếng, một cảm giác mệt mỏi không kiềm chế được chợt dâng lên tận đáy lòng. Khoảng cách từ chính điện đến đài Cửu U rất xa nhưng hắn như vẫn nghe được tiếng gió thổi *vù vù* trên đài, như cảm nhận được máu tươi nóng ấm bắn ra nhuộm đỏ bốn phía, bốc lên mùi tanh ngai ngái. Thân hình hiên ngang ngã chúi nhủi xuống mặt đất lấm lem, không bao giờ có thể đứng dậy nữa, ánh mắt can trường kia cuối cùng vẫn phải nhắm lại vĩnh viễn.
Tôn nghiêm? Kiêu ngạo? Huyết mạch hoàng thất? Kiên cường? Lòng tin?
Quan trọng gì những thứ đó chứ?
Người chưa từng rơi xuống tận cùng của vực thẳm, chưa từng trải qua cảm giác chết không bằng sống thì làm sao hiểu được cái gì mới là thứ quan trọng nhất?
Sống sót chính là điều kiện tiên quyết, người đã chết thì chẳng còn gì, chẳng làm được gì, sống sót mới là quan trọng nhất.
Yến Tuân chậm rãi mở mắt ra, chính điện quỳ đầy văn võ bá quan nhưng đại điện lại tịch mịch không một tiếng động, sự căng thẳng trong không khí khiến người ta hít thở không thông. Hắn thậm chí còn thấy được có người đang hơi run rẩy, bọn họ sợ hắn, có lẽ cũng ghét hận hắn, nhưng thế thì sao? Nói cho cùng thì hắn vẫn là chủ nhân của mảnh đất này, bọn họ chỉ cần thần phục hắn là đủ, quá đủ rồi.
Ánh trăng lóng lánh như ngọc chiếu lên khuôn mặt bền bỉ, nam tử ngồi trên cao này chính là vị chúa tể mới ở đại lục, hắn chính là vị vua khai quốc của Đại Yến.
Hắn chính là Yến Tuân, là ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, là mảnh oan hồn còn sót lại của sinh mạng đã đi qua cái chết, hắn sẽ không hối hận, vĩnh viễn không.
Người trưởng thành từ trong cô độc cùng nỗi thống khổ sẽ không bao giờ bị mưa gió đánh ngã, bị suy suyển bởi đao kiếm, bị thiêu đốt bởi lửa nóng, cũng không bị làm khó bởi bất kỳ nguy nan nào.
Bởi vì khi đó, thứ chảy trong người hắn đã không còn là máu tươi mà chính là thép cứng.
Danh Sách Chương: