Truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full) : chương 293: thành phố hồ đại loạn

Trang chủ
Ngôn Tình
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)
Chương 293: Thành phố Hồ đại loạn
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Lúc đó Phó Quân Thâm vẫn chưa lớn chứ đừng nói tới việc sang châu Âu

tìm bác sĩ chế tạo thuốc ngăn chặn độc tố trong cơ thể ông. Thứ gì đã giúp ông cụ Phó sống suốt hai mươi năm?

Việc này còn khó tin hơn cả thuật luyện kim. Đến bây giờ Doanh Tử Khâm đã hiểu rõ.

Đó là niềm tin của con người.

Ông cụ Phó biết nếu như lúc đó mình ra đi thì không còn ai chăm sóc cho Phó Quân Thâm mới chỉ mấy tuổi nữa.

Niềm tin đó giúp ông sống tới tận bây giờ, lúc này nó đã tiêu tan.

Ông cụ Phó tươi cười, sau đó nụ cười dần tan biến, gõ bàn một cái: “Lão Chung, tôi có vài lời muốn nói riêng với Tử Khâm.”

“Nói gì chứ?” Ông cụ Chung thắc mắc: “Ông muốn làm chuyện xấu xa gì sau lưng tôi hả?”

Doanh Tử Khâm nhướng mi: “Ông ngoại."

“Được rồi được rồi.” Ông cụ Chung chắp tay sau lưng, đi lên trên tầng.
Khi nãy ông chỉ nói vậy mà thôi.

Bầu không khí trong phòng khách dần trở nên nặng nề.

“Tử Khâm, ông Phó biết trước đây chính cháu đã cứu ông." Ông cụ Phó phá tan sự im lặng trước, hòa ái nói: “Cho dù lúc ấy ông đã hôn mê nhưng trong quá trình đó có tỉnh táo lại một chút.”

“Không có cháu, ông Phó sớm đã ra đi rồi.”

Doanh Tử Khâm không nói gì. Vào lúc cuối cuộc đời, quả nhiên con người ta có thể cảm nhận được đại nạn của

mình đã tới.

Gần đây ông cụ Phó đã biết được.

“Đừng cảm thấy đau lòng, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, hơn nữa đây xem như là giải thoát cho ông, ông quá mệt mỏi rồi.” Ông cụ Phó vỗ bả vai cô, trịnh trọng nói: “Có một việc mong cháu giúp ông.”

Doanh Tử Khâm hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc: “Ông nói đi.”
“Ông giao tiểu Thất cho cháu, từ xưa tới giờ nó không hề biết yêu quý sức khỏe của mình, cũng không biết suy nghĩ cho bản thân.” Ông cụ Phó thở dài một tiếng: “Sau này cháu hãy giảm sát nó thật nghiêm, bắt nó ăn cơm đúng giờ là được.”

Nói xong, ông từ từ đứng dậy: “Ông về nhà trước đây, đừng nói cho nó biết chuyện cháu nhìn ra được.”

Ông cụ Phó một mình trở về nhà họ Phó, không cho ai ở bên.

Ông nằm ở trên giường, mãi cho tới nửa đêm mà đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

Ngoài cửa sổ bóng đêm đen kịt, gió nhẹ nhàng thôi. Ông cụ Phó chậm rãi ngồi dậy, đi tới trước kệ sách, cầm một

khung ảnh xuống, ngồi bên bàn đọc sách.

Ông vuốt ve bức ảnh, vẻ mặt dịu dàng. Lúc còn trẻ ông cụ Phó điển trai khí phải, khí chất phóng khoáng tự nhiên.

Trong nhà họ Phó, Phó Quân Thâm giống ông nhất, kế thừa đặc điểm bề ngoài của ông.
Sau khi lau sạch bụi dính trên khung ảnh, ông lẩm bẩm: “Nguyệt Hoa, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, không biết tôi già như vậy, lúc xuống dưới đó liệu bà còn nhận ra tôi hay không.”

Dừng lại vài giây, ông cười nói: “Không nhận ra cũng không sao cả, bà biết trên tay tôi có một vết sẹo, là do lúc đó bà tưởng tôi là quân địch, bắn tôi một phát, sau đó thì cuống cuồng bật khóc.”

Vừa nói ông vừa hồi tưởng lại những ký ức xưa cũ.

Ông và Nhan Nguyệt Hoa quen nhau trong quân đội, ngày đầu tiên gặp mặt ông đã phải vào bệnh viện.

Khi đó không ai trong bọn họ ngờ rằng cuối cùng họ sẽ ở bên nhau.

Nhưng Nhan Nguyệt Hoa đã chết vào hai mươi năm trước.

Lúc đó ông đã muốn đi cùng bà, nhưng ông không thể đi được.

Bởi vì ông nhất định phải chăm sóc cho Phó Quân Thâm.

Ông cụ Phó nhìn cô gái hiên ngang trong khung ảnh, thì thầm: “Bà yên tâm, tiểu Thất rất khỏe, tôi nuôi nó lớn, tiếc là chúng ta không thể nhìn thấy cảnh nó kết hôn, sinh con.”
Đây là điều ông cụ Phó tiếc nhất. Nhưng ông đã sống thêm hai mươi năm, nên biết đủ rồi.

Sau khi nói lời cuối với bà cụ Phó, ông cụ Phó lấy ra một xấp giấy, bắt đầu viết thư.

Ông đang viết cho Phó Quân Thâm.

Ông cụ Phó viết phần mở đầu mấy lần đều cảm thấy không hài lòng, xé giấy đi viết lại.

Cho tới lần thứ mười bốn thì ông mới cảm thấy chữ của mình dễ nhìn hơn một chút.

Thế là ông mới viết tiếp.

Thật ra trình độ học vấn của ông không cao, tốt nghiệp trung học xong lập tức nhập ngũ. Song ông từng viết thư tình cho Nhan Nguyệt Hoa, vậy nên viết thư với ông không phải việc gì khó cả.

Ông viết suốt một tiếng mới xong bức thư này.

“Chết không phải là điểm cuối cùng, nó là điểm bắt đầu cho một cuộc hành trình mạo hiểm khác.” Cuối cùng Ông cụ Phó viết một câu như này: “Cháu phải nhớ rằng ông nội vĩnh viễn ở trên trời cao dõi theo cháu.”
Sau khi viết xong bức thư dài này, ông gấp giấy lại, đặt vào trong phong thư, sau đó đút vào ngăn kéo.

Cuối cùng, ông cụ Phó cầm khung ảnh quay trở lại giường.

Hai tay ông đặt ở trước khung ảnh, nhắm mắt lại.

***

Ngày hôm sau.

Bảy giờ sáng.

Phó Minh Thành đi gọi Ông cụ Phó. Đây là điều ông cụ Chung căn dặn.

Thật ra cũng không cần ông cụ Chung căn dặn thì Phó Minh Thành cũng sẽ vào gọi.

Ông cụ Phó thích ngủ, nếu như không ai gọi dậy thì sợ rằng ông sẽ ra đi trong giấc ngủ.

Phó Minh Thành gõ cửa một cái, không hề thấy đáp lại, lúc này mới đẩy cửa đi vào trong.

Ông ta đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng lập tức chiếu rọi cả căn phòng.

“Bố ơi.” Phó Minh Thành quay người lại: “Bố ơi, dậy nào.”

Ông cụ Phó vẫn nằm yên trên giường.

“Bố ơi?” Phó Minh Thành đi tới, ông ta còn tưởng rằng Ông cụ Phó già rồi nên nặng tai, thế là gọi thêm vài tiếng:
“Bố ơi? Bố.”

Nhưng cho dù là vậy thì ông cụ Phó vẫn không đáp lại.

Sắc mặt Phó Minh Thành thay đổi, đột nhiên ý thức được có điều không hay.

Ông ta run rẩy giơ tay lên, kiểm tra hơi thở của ông cụ Phó.

Không có!

Phó Minh Thành ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra trước ngực Ông cụ Phó còn ôm một khung ảnh.

Ông ta biết bức ảnh này.

Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của Nhan Nguyệt Hoa và ông cụ Phó.

Trên mặt ông cụ Phó cũng không hề có vẻ đau khổ gì cả, thậm chí giữa lông mày còn hiện lên vẻ vui mừng, dường như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Ông cụ bình yên ra đi trong giấc mơ, không bệnh không đau đớn. Đây là chết già khi hết tuổi thọ.

Mấy ngày trước ông cụ Phó còn tự mình đi lại được, vô cùng khỏe mạnh.

Ông cụ đột ngột ra đi khiến Phó Minh Thành không phản ứng kịp.
Chừng mười phút sau, đầu óc của ông ta mới từ từ vận chuyển.

“Minh Thành.” Phó phu nhân đi vào: “Cơm nấu xong rồi, ông cụ…”

Bà ta đột ngột dừng lại, nhìn ông cụ nằm trên giường, đưa tay che miệng: “Trời ơi.”

“Di chúc!” Phó Minh Thành nhớ tới chuyện quan trọng nhất, nghiêm nghị nói: “Mau tìm di chúc!”

Phó phu nhân cũng tỉnh táo lại, lập tức tìm kiếm trong phòng ngủ.

Ông cụ Phó ra đi, nhà họ Phó sẽ hoàn toàn thay đổi, toàn bộ thành phố Hồ cũng rối loạn theo.

Việc cấp bách là phải lấy được di chúc. Và cả đuổi Phó Quân Thâm ra khỏi nhà họ Phó nữa.

----

Dilys: Bất hiếu.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Ngôn Tình    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Khanh Thiển.
Bạn có thể đọc truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full) Chương 293: Thành phố Hồ đại loạn được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt (full) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close