Cứ như thể người mà họ đang quỳ lạy không phải là một con người mà là một con quỷ.
Ồ!
Sau khi nghe được hai câu này, mọi người trong hội trường càng thêm náo động.
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh hãi và khó tin.
"Xảy… xảy ra chuyện gì vậy! Không phải Lâm Phàm đã tông vào xe của hai vị đại thiếu gia này sao? Tại sao bây giờ lại là hai vị thiếu gia đang cầu xin Lâm Phàm tha thứ!”
"Mẹ ơi! Trương Thiên nói, bảo bố anh ta đừng giết anh ta là có ý gì? Chẳng lẽ Lâm Phàm còn quen biết hội trưởng sao?"
"Lâm Phàm rốt cuộc đã làm gì? Sao có thể khiến hai vị thiếu gia sợ hãi như vậy?"
"…"
Tiếng bàn tán điên cuồng vang vọng khắp đại sảnh.
Mà những lời bàn tán này vừa truyền đến tai Bạch Y, cô lập tức rùng mình, sau đó mới tỉnh lại từ cảnh tượng trước mắt.
"Mình…mình không phải đang mơ chứ?"
Bạch Y hoàn toàn sững sờ.
Lúc trước, cô còn tưởng rằng mình và Lâm Phàm tiêu rồi, nhưng cô không thể nghĩ tới sẽ xảy ra cảnh tượng khó tin như này.
Cô bất giác quay đầu lại nhìn Lâm Phàm, lời nói trước đó của Lâm Phàm dường như vang vọng bên tai.
‘Yên tâm, có tôi ở đây! ’
Chẳng lẽ hắn đã biết mục đích đến đây của hai vị thiếu gia rồi sao?
Chỉ là, làm thế nào mà hắn lại làm được điều đó?
Im lặng!
Lúc này, tiếng bàn tán dần dần im lặng, mọi người đều nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt như nhìn thấy ma.
"Các người chắc chắn là biết lỗi rồi?" Trong mắt Lâm Phàm tràn đầy vẻ thích thú và lạnh lùng.
Mà khi ánh mắt này rơi vào hai người Từ Tử Hằng, bọn chúng lại có ảo giác như bị một con hung thú nhìn chằm chằm, tê cả da đầu.
Và người như vậy sao có thể không nịnh nọt được!