Tiêu đời rồi! Cuối cùng tên vô dụng này cũng phải nhận trừng phạt rồi?
Khóe miệng Lâm Quang Diệu bật cười, hắn chỉ vào Lâm Phàm, vẻ mặt hung ác nói:
"Tên khốn kiếp, mày nhìn thấy chưa? Chính mày làm cho tao mất việc, mất đi chỗ đứng ở Giang Thành! Bây giờ, mày sắp trở thành một kẻ tàn phế rồi! Ha ha ha…"
Vẻ vui mừng trên mặt Lâm Quang Diệu vô cùng rực rỡ. Đặc biệt là theo cái vẫy tay của Hắc Hổi
Ngay lập tức, một vài người đàn ông cao lớn mặc vest bước ra.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Quang Diệu và những người khác không thể tin được chính là những người này không hề bước về phía Lâm Phàm mà ngược lại tóm lấy cánh tay của Lâm Quang Diệu và đè hắn xuống đất.
Thụp!
Khi Lâm Quang Diệu bị ném xuống đất như một con chó, hắn hoàn toàn choáng váng.
"Các….các người đang làm gì vậy! Lâm Phàm ở bên kia, ta là Lâm Quang Diệu!"
"Buông ra, buông ra nhanh lên! Hổ Gia, chuyện gì vậy?" Lâm Quang Diệu hoàn toàn sững sờ..
Tuy nhiên, dù có giãy dụa thế nào, cánh tay của mấy tên to lớn đó cũng cứng như kìm sắt, không thể động đậy chút nào!
"Chuyện này là sao?"
Lúc này, Hắc Hổ trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Quang Diệu, khóe miệng nhếch lên một đường cong tàn ác:
"Đây không phải là mày yêu cầu sao? Gãy tay gãy chân?"
Cái gì!
Lâm Quang Diệu sửng sốt.
Không chỉ hắn, mà tất cả những người bên cạnh hắn, Ôn Thiến, Bạch Y, Từ Tử Hằng… dường như đều không dám tin vào mắt mình.
Không dừng lại ở đó!
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Hắc Hổ lấy cây gậy bóng chày từ tay một người đàn ông khỏe mạnh.
Không chút do dự, hắn đập nát tay chân Lâm Quang Diệu!
Tiếng xương gấy, kèm theo tiếng la hét thảm thiết như giết lợn vang vọng khắp đại sảnh.
Buồn và tuyệt vọng. Khi Hắc Hổ dừng lại, tay chân của Lâm Quang Diệu đều đã gấy vụn, hắn giống như một con tôm hùm bị luộc chín, khom người nằm trên mặt đất.
Miệng hắn liên tục phát ra những tiếng kêu đau đớn vì tuyệt vọng và sợ hãi.
Người có tư cách để Bông Hồng Máu tới kính rượu chính là Lâm Phàm!