Nhà họ Hoàng, thuộc gia tộc hạng hai ở Giang Thành. Tuy địa vị ngang hàng với nhà họ Bạch nhưng người chủ gia đình Hoàng Quốc Thăng lại là người bán buôn dược liệu lớn nhất ở Giang Thành.
Dược liệu trong tay ông ta dường như kiểm soát 80% Giang Thành.
Chỉ là hôm nay! Sắc mặt Hoàng Quốc Thăng cực kỳ khó coi, ông ta ngồi ở trên sô pha nhìn đôi nam nữ quỳ trên mặt đất đối diện, từng tia tức giận hiện lên:
"Hay cho tên Ngô Quang Vinh! Lại dám đánh con trai ta, đúng là đáng chết!"
Lần này Hoàng Quốc Thăng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bình thường ông ta và Ngô Quang Vinh có quan hệ khá tốt, nhưng ông ta không bao giờ nghĩ rằng, hôm nay đối phương lại tàn nhãn như vậy, đánh con trai và con dâu của ông thành đầu lợn.
Hoàng Đào mặt sưng tấy, có vết máu chảy xuống, trông vô cùng thê thảm.
Trong mắt anh ta có sự oán giận:
"Đáng chết nhất chính là tên súc sinh đó! Không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà lôi kéo Ngô Quang Dung về phe hắn!"
“Đáng hận nhất là hắn đã cướp ông Dương đi, làm cho nhà họ Hoàng chúng ta mất mặt!”
"Bố, bố nhất định phải báo thù cho con! Nhất định không được tha cho tên khốn kiếp Lâm Phàm này!"
Giọng nói của Hoàng Đào đầy phẫn nộ.
Còn ở một bên, Từ Diễm Hồng cũng khóc lớn nói:
"Bố, chúng con bị đánh thì cũng thôi! Đáng tiếc nhất chính là quần áo trên người tên khốn kiếp đó! Theo ông Dương nói thì đó là trang phục Đế Vương, có giá trị một trăm triệu! Tác phẩm kinh điển nhất của Catherine!"
"Nếu chúng ta có được nó, tên tuổi nhà họ HOàng chúng †a sẽ nổi tiếng khắp thế giới!"
Trang phục Đế Vương!
Nghe Từ Diễm Hồng kể lại, Hoàng Quốc Thăng cảm thấy tim mình đập loạn xạ, trong mắt hiện lên sự tham lam dày đặc.
Nhà họ Hoàng tuy làm ăn lớn nhưng lợi nhuận ròng hàng năm chỉ có vài chục triệu.
Một bộ trang phục Đế Vương này là lợi nhuận ròng của chúng ta trong hai năm, Hoàng Quốc Thăng làm sao không động lòng chứ.
Mà ngay khi Hoàng Quốc Thăng đang trầm tư.
Reng reng rengl!
Chuông điện thoại di động vang lên.
Hoàng Quốc Thăng cầm lên xem, có chút giật mình:
"Bạch Xuyên? Ông ta không phải bị Bạch gia đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Sao bây còn có mặt mũi gọi điện cho mình!"
Khẽ cau mày, Hoàng Quốc Thăng vẫn nghe điện thoại.
Ngay sau đói
Trong khi nghe điện thoại, Hoàng Đào và Từ Diễm Hồng phát hiện ra bố mình thoạt nhìn có vẻ không tốt, nhưng sau đó ông đứng dậy khỏi chỗ ngồi như thể vừa nghe thấy điều gì đó khó tin.
Không chỉ có vậy!
Nghe điện thoại xong, vẻ mặt Hoàng Quốc Thăng mừng rỡ, như gặp phải chuyện tốt kinh thiên gì đó.
"Bố! Bạch Xuyên nói gì?" Hoàng Đào vội vàng hỏi.
Phù!
Đến tận lúc này, Hoàng Quốc Thăng hít sâu một hơi, đè nén sự kích động trong lòng xuống:
"Phương thuốc của anh, trang phục Đế Vương của anh! Tôi sẽ lấy hết!"