Cảnh tượng này khiến mọi người trong khoang bị sốc.
Dẫn đầu lại là tổng giám đốc câu lạc bộ Thịnh Thế.
Bình thường chỉ có cấp bậc như Từ Thiên Long mới có tư cách đứng ngồi ngang hàng với ông ta.
"Giám… giám đốc Vương, các người đây là…" Ôn Thiến lúc này bối rối, sợ hãi hỏi.
Nghe thấy những lời này!
Trên mặt vị tổng giám đốc này đột nhiên lộ ra vẻ nịnh nọt, thận trọng hỏi:
"Xin hỏi, vị nào là anh Lâm?"
Anh Lâm?
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía Lâm Quang Diệu và Lâm Phàm, mãi đến cuối cùng mới nhìn chằm chằm Lâm Quang Diệu.
Dù sao trong mắt mọi người, Lâm Phàm chỉ là một đứa con rể vô dụng, có thể khiến cho nhân vật như giám đốc Vương cẩn thận như vậy, e là chỉ có một mình Lâm Quang Diệu.
"Là ta!" Lâm Quang Diệu trực tiếp nhận.
Nhưng mà, hắn vừa mới nói xong!
Liền nhìn thấy giám đốc Vương và tất cả những người phục vụ lục đục cúi đầu chào hắn:
"Chúng tôi thay mặt câu lạc bộ Thịnh Thế, chào mừng anh Lâm ghé thăm!" "Chị đại của chúng tôi, Bông Hồng Máu xin dâng tặng toàn bộ rượu ngon trong bộ sưu tập của chúng tôi, hy vọng anh Lâm sẽ nhận!"
"Ngoài ra, chị đại của chúng tôi đã nhờ tôi chuyển đến anh Lâm một câu!”
Nói xong!
Ánh mắt giám đốc Vương nhìn Lâm Quang Diệu ngập tràn nhiệt tình và kích động, sau đó cúi rạp người xuống đất:
"Cảm ơn ơn cứu mạng của anh mười năm trước!!!”
Chương 7: Mày nghĩ mày là ai!
Cảm ơn ơn cứu mạng của anh mười năm trước!
Khi giám đốc Vương vừa nói xong những lời này, toàn bộ khoang dường như đã bật công tắc tắt tiếng và rơi vào sự im lặng chết chóc.
Mọi người đều cảm thấy hơi thở của mình ngưng trệ, dường như nghe thấy điều gì đó khó tin.
Lâm Quang Diệu là ân nhân cứu mạng Bông Hồng Máu?
Phù!
Ôn Thiến và những người khác cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên cổ họng, trong lòng tràn ngập chấn động.
Đó là Bông Hồng Máu đấy!
Sự tồn tại đáng sợ như một nữ hoàng Giang Thành, mà Lâm Quang Diệu lại cứu mạng cô ta, thêm vào đó, Lâm Quang Diệu còn có mối quan hệ thân thiết với đại thiếu gia Từ Tử Hằng, vậy thì địa vị của hắn sẽ tăng vọt, đủ để trở thành một trong những ông lớn hàng đầu ở Giang Thành.
Soạt soạt soạt!
Lúc này, mọi người đều cung kính nhìn Lâm Quang Diệu.
Đặc biệt, giám đốc Vương dẫn theo một nhóm người phục vụ kính cẩn rời khỏi khoang.
Rầm!
Tất cả bạn học cũ trong khoang đều hưng phấn, từng người một vây quanh Lâm Quang Diệu, giống như những vì sao ôm lấy mặt trăng:
"Anh Quang Diệu! Anh thật lợi hại, anh lại là ân nhân cứu mạng của Bông Hồng Máu!”
"Trời ơi, chỗ rượu này đều là bảo bối của Bông Hồng Máu. Ngay cả những ông chủ cao cấp nhất ở Giang Thành cũng không thể thưởng thức được. Bây giờ lại tặng toàn bộ cho anh, chỗ này ít nhất cũng có giá cả triệu!"
"Lớp trưởng, sau này chúng tôi phải nhờ cậu bảo hộ rồi!"
"…"
Ánh mắt đám người Ôn Thiến nhìn Lâm Quang Diệu sáng như những vì sao, một số cô gái táo bạo bắt đầu dụi dụi cơ thể vào cánh tay của Lâm Quang Diệu.
Thái độ, tâng bốc đến cùng cực.
Không chỉ có họ!
Ngay cả Bạch Y lúc này cũng bất giác nhìn Lâm Quang Diệu bằng con mắt khác, tràn đầy kinh ngạc.
Đặc biệt, khi cô so sánh với Lâm Phàm đang ngồi im lặng bên cạnh, cảm giác mất mát trong lòng càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tại sao những người đàn ông khác lại chói lóa như vậy!
Tại sao Lâm Phàm lại thảm hại như vậy!
Nhưng vào lúc này, không giống như mọi người điên cuồng khen ngợi, trong lòng Lâm Quang Diệu tràn đầy nghi ngờ và bất an.
Bởi vì bản thân hắn cũng không thể nhớ được mình đã cứu Bông Hồng Máu vào lúc nào.
Đặc biệt là mười năm trước?
Lúc đó hắn vẫn còn là một học sinh, nào có cứu ai!
"Hoặc là mình đã vô tình cứu cô ấy?"
Lâm Quang Diệu lúc này lắc đầu, rũ bỏ sự bất an trong đầu, đặc biệt sau khi đối mặt với những lời tâng bốc của mọi người, hắn thậm chí còn thực sự cảm thấy mình chính là ân nhân cứu mạng của Bông Hồng Máu.
Đột nhiên, khung cảnh là vô tận.
Đặc biệt, sau khi hắn phát hiện ánh mắt Bạch Y nhìn mình sáng khác thường, sự kiêu ngạo trong lòng càng tăng vọt:
"Các bạn học, nếu Lâm Phàm đã không có tiền vậy thì tôi sẽ thanh toán hóa đơn ngày hôm nay!"
Ồ!
Vừa dứt lời, trong khoang liền trở lên sôi động.
Trong mắt tất cả mọi người, thân hình của Lâm Quang Diệu càng ngày càng trở lên cao lớn.
"Ha ha… Lớp trưởng thật lợi hại! Không giống như ai kia, giả vờ giả vịt, đã không có tiền thanh toán còn ra vẻ!”
"Đúng thế! Vẫn là lớp trưởng của chúng ta uy vũ, bá đạo, tôi thấy Bạch Y ngay từ đầu đáng lẽ phải gả cho lớp trưởng!"
"He he! Nữ thần Bạch Y, chi bằng bây giờ cậu đá tên vô dụng bên cạnh đi đi! Cậu và lớp trưởng tuyệt đối là một đôi trai tài gái sắc!"
"…"
Đám đông ồn ào.
Trong âm thanh đó tràn ngập sự coi thường và khinh bỉ đối với Lâm Phàm, tất cả đều gán ghép Bạch Y và Lâm Quang Diệu đến với nhau.
Nghe được những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Y liền đỏ bừng rồi trắng bệch.
Chưa dừng lại ở đó!
Lúc này, Ôn Thiến vẻ mặt mỉa mai nói với Lâm Phàm:
"Lâm Phàm, anh thấy rồi chứ? Lớp trưởng của chúng tôi là nhân vật nào, còn anh lại là kẻ phế vật như nào! Anh có tư cách gì mà ở bên cạnh Bạch Y chứ!”
"Tôi khuyên anh nên rời khỏi Bạch Y càng sớm càng tốt! Đừng tự gây rắc rối cho mình nữa!"
Lời của Ôn Thiến dường như là tiếng nói của đám đông.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Lâm Phàm giống như đang nhìn một tên hề, một trò cười.
Tuy nhiên!
Lâm Phàm không những không có chút tức giận, trên môi còn nở ra một nụ cười :
"Vậy sao?"
Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, đôi mắt quét qua tất cả mọi người đang có mặt:
"Hy vọng lát nữa các người vẫn có thể cười vui vẻ như vậy!"
Cái gì!
Tên này có ý gì?
Mọi người cau mày, nhưng khi bọn chúng đang muốn tiếp tục mắng mỏ chế nhạo Lâm Phàm, liền nhìn thấy Lâm Phàm trực tiếp đối mặt Bạch Y nói:
"Tôi đợi em ở bên ngoài!"
Nói xong, Lâm Phàm thậm chí không thèm nhìn đám người kia, trực tiếp rời khỏi khoang.
"Hừ! Tên này thật không có phong độ! Bản thân là một trò cười, còn không để cho người khác nói sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Thiến lúc này cực kỳ khó coi, gương mặt tràn đầy sự chán ghét và khinh thường.
Những người còn lại cũng cho rằng Lâm Phàm bỏ đi đúng là một sự mất mặt hoàn toàn, chỉ là một trò cười.
"Không cần để ý đến hắn ta! Hắn ta chắc chắn không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại đây nữa nên mới tự mình cút khỏi đây!"
"Đúng vậy! Hắn có tư cách gì mà so sánh với lớp trưởng của chúng ta chứ!”
"Ha ha… Đi rồi càng tốt! Hắn chỉ là kẻ vô dụng mà thôi! Chúng ta ăn đi!"
"…"
Mọi người đều cười nói đùa giỡn, không để ý tới sự rời đi của Lâm Phàm.
Chỉ có Bạch Y!
Cô nhìn cánh cửa khoang trống rỗng, nỗi thất vọng trong lòng dâng trào mãnh liệt.
Việc ra vẻ thất bại, trở thành một trò cười!
Mà bây giờ còn bỏ đi, càng mất phong độ!
Khóe miệng Bạch Y hiện lên một tia cay đắng, khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Rất nhanh!
Hết đĩa này đến đĩa khác với những món ăn tinh tế được người phục vụ cung kính bưng lên.
Và dưới cái nhìn của họ!