Kết thúc ngày cuối tuần bị Saeki xoay như chong chóng, một tuần mới bắt đầu.
Vào giờ nghỉ trưa.
Như thường lệ, tôi ăn bento cùng với Yagami, khi trở lại chỗ ngồi để dọn hộp bento, một chai nhựa được đặt trên mặt bàn tôi. Một hộp trà sữa, dung tích 280ml.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy gương mặt của Takizawa.
[Cảm ơn ông.]
Tôi thường đưa tiền cho cậu ta nhờ mua hộp trà sữa ở căn tin.
[Em ấy nổi tiếng thật nhỉ?]
Takizawa ngồi ngay trước mặt tôi, bật nắp lon cà phê mới mua ra.
Tôi cũng mở nắp chai trà sữa của tôi.
[Ai cơ?]
Tôi nhấp một ngụm để giải khát, rồi hỏi.
[Saeki Kirika.]
[...]
Tôi chẳng biết nên phản ứng thế nào, và cũng nhỡ mất khoảng thời gian thích hợp để phản ứng, thành ra là - mặc kệ vậy.
[Tớ vừa đi ăn trưa với một thằng khác. Nhìn qua cũng thấy em ấy đúng là một cô gái xinh đẹp, điểm số thì xuất sắc. Tính cách tuy có phần khiêm nhường nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ, lại còn hiền lành nữa --]
[Xin lỗi, Takizawa, ông đang nói tới ai thế?]
[Đầu óc cậu để đi đâu vậy?]
Takizawa hơi sững sờ, xong thở dài.
Emmm, chỉ là tôi thấy Saeki Kirika trong miêu tả của cậu ta khác hoàn toàn so với những gì tôi biết thôi.
Khiêm nhường ư? Ở đâu ra thế? Lúc ở nhà chỉ toàn thấy sự ồn ào với ích kỷ. Hiền lành ư? Tôi thấy bàn về độ đùa dai thì chẳng ai so được cô cả.
Nhưng…
[Ờm thì, đúng là bình thường khi em ấy là trung tâm của mọi sự chú ý thật.]
Ngoại trừ cái tính cách chẳng ai biết ra, thì cô vẫn được công nhận là một thiếu nữ xinh đẹp.
[Wao, cậu thừa nhận cơ à?]
[Có sao đâu, dù gì thì em ấy cũng rất đáng yêu mà.]
[Thách cậu lặp lại điều đó với chính chủ đấy.]
[Nếu có cơ hội.]
Nói xong, tôi lại uống thêm một ngụm nữa. Takizawa cũng như vậy.
Và rồi…
[Ẻm ở đằng kia kìa.]
[...]
Tôi chậm rãi chuyển tầm mắt về phía cửa phòng học.
Đứng đó là Saeki, cùng với bạn cùng lớp cô, Sakurai. Hai người trông như đã nhìn thấy người họ muốn tìm trong phòng, nhưng người đó không để ý tới họ, và họ cũng không dám nói lớn tiếng để gây sự chú ý - là thế đấy, thành ra hai người chỉ dám đứng đấy mà nhìn dáo dác quanh phòng.
Tôi và Takizawa cùng nhìn vào cả hai, thấy thế họ liền thở phào nhẹ nhõm, sung sướng vẫy tay chào bọn tôi.
Tôi gần như mỉm cười trước dáng vẻ đáng yêu của hai học sinh mới kia. Và khi nhìn thấy cô cười tươi như vậy, tim tôi đập nhanh hơn một chút… Tất nhiên, tôi không biểu hiện ra điều đó.
Takizawa hơi giơ tay lên để đáp lại.
Nghĩa bóng là “Cứ vào đi”. Sau khi nhận được lời hồi đáp, cả hai bước vào trong lớp học.
Trong chốc lát, bầu không khí xung quanh trở nên ồn ào hơn.
[Là học sinh mới trong tin đồn kìa?]
[Lần đầu tiên mình nhìn thấy người thật đấy!]
[Em ấy tìm Takizawa sao?]
Vân vân và mây mây…
Trong đó xen lẫn vài câu như “Nhớ lại thì, năm ngoái, hình như Yumizuki đã --”, kiểu kiểu thế.
[...]
Biết ngay mà. Tuy đã là chuyện của quá khứ, nhưng mỗi khi nào có cơ hội, mọi người sẽ đem ra bàn tán. Chỉ mong Saeki không nghe thấy.
[Chào anh, Takizawa-senpai, bọn em tới chơi này.]
Saeki chào Takizawa trước. ‘Chắc là mình lo nghĩ quá rồi.’- tôi nghĩ.
[Hai anh đang nói chuyện gì dợ?]
Và Sakurai thì quay sang hỏi tôi.
[Chém gió nhảm nhí ấy mà.]
[Bọn anh đang thảo luận xem Saeki của em đáng yêu đến mức nào ấy.]
Tôi bất đắc dĩ nhìn Takizawa. Nói cái quái gì thế??
[Hở? Có gì mà phải giấu. Tớ nghĩ một trong những ưu điểm của cậu là thẳng thắn khen ngợi người khác mà.]
[Ai biểu ông nói.]
Tôi hậm hực trả lời.
Thật là, nói điều đó trước mặt chính chủ làm gì cơ chứ. Sau khi về nhà biết nhìn mặt nhau thế nào đây?
[Oa, em biết ngay anh cũng thấy Kirika rất dễ thương mà, đúng không?]
Sakurai tự hào nói, bằng giọng điệu phấn khích.
Em ấy cong gối xuống, để hai tay lên bàn rồi đặt cằm lên. Mái tóc nâu ngắn hơi khuấy động, ẻm ngước mắt nhìn tôi giống y hệt như những con thú nhỏ.
[Haizz, đúng thế.]
Tôi đưa ra câu trả lời khẳng định cho Sakurai, vì chẳng có lý do tất yếu nào đó để phủ nhận.
Tôi ngẩng đầu nhìn Saeki đang đứng tại chỗ.
Hai mắt giao nhau.
Rồi, cô xấu hổ ngoảnh mặt sang hướng khác, phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ “Ah, ehhhh…”.
Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ cô sẽ phản ứng thế này. Cứ tưởng cô quen được khen ngợi rồi chứ, hay ít nhất cũng phải mỉm cười đáp lại. Biểu cảm như thế làm tôi hơi lúng túng.
[Vì dù nhìn như thế nào chăng nữa, Kirika vẫn rất đáng yêu.]
[Tin đồn của Saeki-kun lan đến chỗ bọn anh rồi. Có lúc, em ấy đi tới chỗ nào là ánh mắt của mọi người rơi vào chỗ đó.]
Đáp lại lời của Sakurai, Takizawa cười khổ một tiếng.
[Mouuu, đến cả Takizawa-senpai cũng nói thế, em đâu có nổi tiếng đến vậy.]
So với tôi, Saeki có vẻ như vui hơn một chút, bĩu môi phản hồi cậu ta.
Còn tôi thì cảm thấy dù mình đang trong vòng tròn trò chuyện với họ, nhưng lại rất xa xôi, tựa như chẳng liên quan gì đến tôi vậy.
Tôi đứng dậy.
[Takizawa, còn lại giao cho ông đấy.]
Ngay lập tức, biểu cảm kinh ngạc của Saeki ánh vào tầm mắt tôi.
[Cậu muốn đi đâu à?]
[Không hẳn, đi dạo một chút thôi.]
Nói xong, tôi rời khỏi chỗ ngồi.
[Khoan, khoan đã, Yumizuki-kun.]
Thanh âm của Saeki truyền ra từ phía sau tôi, nhưng tôi không dừng lại, tiếp tục hướng đến cửa phòng học.
[Chờ mình đã.]
Sau khi ra khỏi phòng, đi thêm một đoạn nữa, tôi lại nghe thấy tiếng cô. Có vẻ như cô đi theo tôi luôn rồi.
Tôi cứ thế lờ đi và đi lên cầu thang gần đấy -- bấy giờ mới dừng lại.
Tôi quay đầu, đối mặt với Saeki.
Trên cầu thang.
Không một bóng người.
Chỉ có sự ồn ào của những học sinh tận hưởng khoảng thời gian nghỉ trưa vang lên từ đằng xa.
[Chuyện gì? Yêu cầu nói ngắn gọn.]
Tôi nói với giọng lạnh băng. Sẽ có người đi qua đây bất cứ lúc nào, phải giải quyết thật nhanh gọn.
[Ehhh, thì là…]
Saeki có chuyện muốn nói, nhưng dường như trong lúc đuổi theo tôi, cô vẫn chưa nghĩ tới nên nói cái gì.
[Mình đến lớp cậu chơi, có gây rắc rối gì cho cậu không?]
[Nếu cô muốn tìm Takizawa thì tôi rất hoan nghênh. Cậu ta là người tốt.]
Takizawa là kiểu học sinh xuất sắc, rất được lòng giáo viên, cộng thêm tính cách hài hước, dễ thân, nên hầu như không ai nói xấu cậu ta cả. Sau khi vào năm hai, cậu ta còn thể hiện bản lĩnh của một bậc đàn anh đáng ngưỡng mộ.
[Còn Yumizuki-kun?]
[Không cần thiết.]
[Vì sao chứ!]
Giọng nói của Saeki dần nặng nề hơn, hẳn do không chịu được lời bào chữa vô lý của tôi. Tôi hiểu điều này, và tôi cũng tự cảm thấy thế.
Dù vậy…
[Vì tốt cho cô thôi.]
[Mình không hiểu!!]
[Không cần cô hiểu, chỉ cần biết là được.]
[...]
[...]
Cả hai cùng chìm vào im lặng, không nói một lời. Chắc hẳn khi nghe những yêu sách đơn phương này của tôi, cô sẽ phàn nàn lắm đây.
[Tôi đã nói rồi. Ở bên ngoài, tôi không phải kiểu người dịu dàng gì cho cam, nên tốt nhất cô không nên lại gần tôi.]
[Nhưng…]
Saeki trở nên yếu ớt hơn hẳn, nhưng vẫn cố gắng cãi lại. Tuy nhiên, thế là kết thúc.
[Cô nên rời đi đi, trước khi có ai khác nhìn thấy.]
[...]
Saeki im lìm không nói, chỉ nhìn tôi với đôi mắt tức giận, như chực chờ sắp khóc.
Cuối cùng, cô xoay người rời khỏi.
Tôi đưa mắt nhìn cô rời khỏi cầu thang, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Mệt thật.
Tôi thở dài một hơi.
Và…
[Yukitsugu.]
Đột nhiên, có một thanh âm vọng ra theo hướng trái ngược với ánh mắt của tôi, ở phía trên kia cầu thang. Trong trường này chỉ có duy nhất một người gọi tôi bằng tên. Khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một người con gái xinh đẹp với khí chất ổn trọng và thành thục khác hẳn Saeki.
Miyuki Horyu.
“Nữ hoàng băng giá”, niềm tự hào của trường cao trung Mizunomori.
[Cậu nhìn thấy hết rồi à?]
[Đúng vậy.]
Cô thành thật trả lời, không hề giấu diếm chút nào.
Tôi tựa lưng vào tường, trong lúc đó, Horyu cũng bắt đầu bước xuống.
[Dừng lại đi. Mình thấy con bé thật đáng thương… cả Yukitsugu nữa.]
Cô nói, mặt đối mặt với tôi.
[Dừng lại cái gì? Và tớ thế nào cơ?]
[Đúng vậy. Yukitsugu không làm gì cả, và cũng không tính làm gì hết, cho tới cuối cùng.]
Horyu-san thở dài. Có lẽ do không đồng tình với hành vi của tôi, hoặc là đang tức giận.
[Mọi việc đều sẽ có lúc kết thúc.]
Ai bỏ ai, ai từ ai, đây là chuyện bình thường trong đời sống cao trung, mọi người sẽ sớm quên đi thôi… Nhưng nhìn vào tình huống trong phòng học ban nãy, chỉ cần có cơ hội là mọi người lại bắt đầu lôi ra chuyện đó để bàn tán.
[Được rồi, tớ phải đi đây… À mà, cậu giờ có mang theo chìa khóa sân thượng không?]
[Có.]
Nói xong, Horyu móc ra chiếc chìa khóa từ trong túi váy.
Chỉ là một chiếc chìa khóa không được đính kèm bất cứ thứ gì.
Sân thượng trường học là nơi không được phép vào, chìa khóa cũng được quản lý chặt chẽ. Nếu bao gồm cả cái dự phòng thì lúc trước tổng cộng có ba chiếc chìa khóa, nhưng một cái đã bị mất vào năm ngoái. Nghe nói rằng có một nữ sinh nào đó mượn xong làm mất đi.
[Cho tớ mượn được không? Mình muốn lên sân thượng một chút.]
[Đừng để bị bắt quả tang đấy.]
[Biết rồi.]
Sau cùng thì, chiếc chìa khóa này từng được coi là đã mất.
Tôi nhận lấy nó từ Horyu và quyết định lên sân thượng giết thời gian cho đến khi tiết năm bắt đầu.
________________________________________________
Sau khi tan học, tôi không muốn đi tới chỗ nào khác, nên đi thẳng về nhà.
Saeki vẫn chưa trở về.
Tôi vào phòng mình thay quần áo, rồi ra phòng bếp thiết lập máy pha cà phê. Ngay khi tôi vừa bấm nút, tiếng mở cửa truyền đến từ cửa chính.
Có vẻ như cô cũng không đi đâu khác.
Không lâu sau, Saeki đi vào phòng khách, trông có hơi suy sụp. Chắc do lỗi của tôi.
[Về rồi đấy à, Saeki-san, cô muốn uống cà phê không?]
[Ehhh? Cà phê?]
Cô hỏi lại, hình như chưa hiểu tôi đang nói cái gì.
[Phải, cà phê. Cơ mà tôi vừa mới đun thôi, chắc tầm 10 phút nữa là xong.]
Tôi vừa nhìn từng giọt cà phê rơi xuống, vừa nói với cô. Nhưng cà phê nhỏ vào trong cái ấm inox cách nhiệt mờ đục, nên cũng chẳng có gì để nhìn. Lần sau nên tậu một cái máy pha cà phê Vacuum vậy. [note24010]
Ngay lúc này, tôi nghe thấy tiếng như có gì đó rơi xuống sàn nhà.
Quay đầu lại, nhìn thấy cặp sách của Saeki đang nằm trên đất. Và gần như cùng lúc đó, Saeki nhảy bổ vào tôi.
[Oii, cẩn thận...]
Ban đầu tôi cứ nghĩ cô chỉ đang đùa.
Nhưng mà Saeki vòng tay quanh người tôi, ôm tôi thật chặt. Cô tựa trán vào ngực tôi và khẽ thì thầm.
[May quá, Yumizuki-kun trở về bình thường rồi…]
[...]
Horyu từng nói cô rất đáng thương. Thái độ của tôi khiến cho cô lo lắng sao?
[Xin lỗi…]
Tôi nói ra lời xin lỗi, nhưng giờ đó chỉ là lời ngoài miệng. Vì tình trạng này vẫn sẽ tiếp tục trong một khoảng thời gian nhất định.
Saeki cúi đầu xuống, dí trán kề sát ngực tôi. Khi nhìn xuống, có thể thấy được những vệt sáng tối luân chuyển trong mái tóc nâu xù bí ẩn và bồng bềnh kia.
Trong nháy mắt, có gì đó thôi thúc tôi vuốt ve mái tóc cô.
Tất nhiên tôi sẽ không làm thế. Tôi không có mặt dày đến vậy.
Dù rằng…
[... Xoa đi.]
[H-Hả?]
[Xoa đầu mình đi.]
Một vài suy nghĩ đen tối hiện lên trong tôi, rồi ngay lập tức biến mất.
[... Tôi từ chối.]
[Tch!!]
Cô có cần phải tặc lưỡi như thế không chứ?
[Được rồi, buông tôi ra đi.]
[Trước đó, mình có chuyện muốn nói.]
[Rồi rồi, chuyện gì?]
Giọng tôi có hơi lạnh lùng.
[Cậu nói là mình đáng yêu, có đúng không?]
[...]
Nghĩ lại thì, hồi trưa Takizawa có bép xép chuyện này.
[Đúng không nè~~]
Saeki ngửa mặt lên, giục tôi nói.
Tôi nhìn xuống, suýt chút nữa mặt cả hai đụng nhau, khiến nhịp tim tôi tăng lên.
[Thì, tôi cũng không nhớ rõ…]
Để tránh xa gương mặt cô, và cũng để tránh khỏi tầm nhìn cô, tôi ngoảnh đầu sang chỗ khác.
[Đồ đáng ghét!]
[Này này, giờ bỏ tôi ra được chưa?]
Tôi nắm lấy bả vai của Saeki và kéo cô ra khỏi người tôi. Nhằm phớt lờ cô nàng, tôi chuyển mình sang máy pha cà phê.
Thế là Saeki nói với tôi.
[Mình thấy Yumizuki-kun đáng yêu lắm đó~~]
[...]
… Đành vậy. Coi như đó là sự trừng phạt cho hành vi của tôi ngày hôm nay đi.