Mùng bảy tháng bảy. Thất tịch.
Trừ đó ra, hình như còn một ngày đặc biệt nữa, nhưng hồi tưởng lại thì phiền phức lắm. Dù sao thì tôi cũng đã hoàn thành những chuyện nên làm rồi.
[Yumizuki-kun này, cậu có ước nguyện gì vào đêm thất tịch này không?]
Saeki cùng tôi hướng đến trường học, vừa đi vừa hỏi. Sắp đến cuộc thi cuối kỳ rồi mà vẫn thảnh thơi như thế được cơ. Chỉ là do khóa chúng tôi khác nhau, nên hầu như chẳng thể nào trò chuyện về bài thi được cả.
[Không có nguyện vọng nào cả.]
[Thật là, hổng lãng mạn chút nào hết ~]
Kệ cô.
Mặc dù tôi không nghĩ mình mang tư tưởng chủ nghĩa hiện thực gì cả, nhưng khi đã lên cao trung rồi, không cần thiết phải “nguyện cầu với những vì sao” làm gì. [note30914]
[Thôi được rồi, đằng nào thì dịp này mỗi năm cũng chỉ có một lần. Nhân cơ hội này, tôi sẽ ước “Hi vọng có thể gặp được một cô gái đáng yêu nào đó” vậy.]
[Mình giận rồi đấy nhé ~~]
Cô lườm tôi.
[Vậy cô có mong ước gì không?]
[Có đó, nhưng sửa lại rồi. Mình sẽ viết là: “Hi vọng sẽ có ai đó để mắt tới sức quyến rũ của mình” cơ.]
Sau khi nói xong, Saeki dậm chân thật mạnh xuống đất, bước đi một cách thô lỗ. Tôi cũng tăng tốc lên để đuổi kịp cô.
Mãi khi đi đến vạch kẻ đường, chúng tôi mới lại lần nữa đứng cạnh nhau.
Vừa đúng lúc có đèn xanh, thế là cả hai cùng sóng vai nhau băng qua đường. Từ đây trở đi chính là con đường tiếp nối giữa nhà ga Thành phố Học viện với trường học. Xung quanh đây chỉ toàn là học sinh trường Mizunomori, nên không thể trò chuyện vô tội vạ được nữa. Vả lại, dạo gần đây, tin tức về việc Yumizuki Yukitsugu và Saeki Kirika có mối quan hệ tốt ra sao đã được rỉ tai nhau mà truyền khắp rồi, vậy nên tôi phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Tôi tiếp tục tán nhảm với Saeki, toàn nhưng chủ đề mà dù người khác có nghe được thì cũng không có vấn đề gì. Một lúc sau, chúng tôi đi đến trường học, thế là cả hai tách ra, mỗi người đi đến khu đựng giày của chính mình. Tôi lấy chiếc giày trong tủ ra, vứt xuống đất, rồi xỏ chân vào trong.
Ngay khi tôi đang định cầm đôi giày vừa cởi ra lên…
[Yumizuki-senpai ~~!]
Kế sau thanh âm chính là lực ép của ai đó đang đè lên người tôi. Đó chắc hẳn là Sakurai - bạn cùng lớp của Saeki rồi.
[Không ngờ anh đã bí mật kết thân với Kirika cơ đấy, thật không thể tha thứ mà!]
[Anh nghĩ không có bí mật bí miếc gì ở đây cả… Nào, xuống đi.]
Bởi vì ẻm đè lên đúng lúc tôi đang cúi người nhặt giày, nên hiện cũng chẳng thể thẳng người lại được. Mặc dù tôi có thể mặc kệ mà cứ thế thẳng lưng lên, nhưng có khả năng em ấy sẽ ngã mất. Hơn nữa, thứ khiến tôi khá là bối rối chính là xúc cảm tuy nhỏ bé mà mềm mại đằng sau lưng, nói chung là khá khó để miêu tả.
[Không được, nếu senpai không thừa nhận là anh đang hẹn hò với Saeki thì đừng mơ em sẽ xuống. Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là như thế nào vậy ạ?]
[Ai biết…]
Tôi trả lời mập mờ.
Tựa hồ không thỏa mãn lắm với câu nói này, em ấy bất mãn càu nhàu [Uwuuu ~~]. Okay, chuyện đó không quan trọng, nhưng mà em có thể xuống được không cái.
Trong khi tôi còn đang nghĩ ngợi, cứu tinh cuối cùng đã xuất hiện.
[Ky--o--to!!]
Chủ nhân của cái giọng nói trầm đục như phát ra từ dưới đáy vực thẳm đó chính là Saeki.
Theo tình huống này, có vẻ như cô đã nhanh chóng bước tới, rồi nhào lên Sakurai. Trọng lượng trên lưng tôi dần trượt sang một bên, rồi biến mất hẳn.
Tôi thẳng người lên, quay đầu lại, thấy được Saeki đang khóa đầu mang mái tóc màu nâu xoăn tự nhiên của Sakurai lại trong lồng ngực cô.
[Kyoto ~~ tại sao ~~ cậu cứ luôn ~~ làm phiền Yumizuki-kun vậy hả!?]
[Kya ~~. Khoan, Kirika. Đừng mà…]
[Không thể tha thứ ~~]
Hai người cứ như thế mà chạy biến khỏi hành lang. Năng động thật, khả năng vận động cũng cao nữa.
Tôi cất giày vào trong tủ, bước lên hành lang trường học.
[Nhân tiện thì, cái người đang nín thở, trốn chui trốn lủi hòng bí mật rời khỏi đây không phải là Hamanaka-kun sao?]
[Ugh!]
Khi tôi gọi tên đó ra, cậu ta giật mình nhảy cẫng lên.
Cái tên thấp bé với vẻ ngoài trung tính này chính là Hamanaka, một trong những bạn cùng lớp của Saeki.
[Gì, gì vậy? Anh muốn làm gì…]
[Tôi chỉ đang chào buổi sáng thôi. Cơ mà trả lời bằng “Ugh!” thì đúng là hài thật đấy.]
[... hmm.]
Hamanaka khịt mũi, quay đầu sang một bên.
[Trông cậu như đang sợ sệt gì đó vậy, làm sao?]
[I-Im đi, ồn ào quá. Anh nghĩ là do ai mà ra hả…]
Tôi giả vờ đến giờ mới nhận ra.
Ý cậu ta muốn nói là sự kiện trước cửa phòng căn tin mấy ngày trước đó. Bởi vì thái độ không thể nào chấp nhận được của tên này nên tôi có hơi mất bình tĩnh.
[Lần đó à, chẳng phải lúc đó chúng ta đang bàn luận về chủ đề người hai mặt sao? Thế nên anh mới thực hành một chút.]
[Ồ ~~ Ra là thế sao. Haha.]
Hamanaka cười. Tôi cũng cười theo.
[Còn lâu em mới tin. Lúc đấy anh không phải đang thực hành, mà là thật sự nổi cmn giận luôn rồi!]
Cậu ta rơm rớm nước mắt. Đúng là chẳng thể qua mắt cậu ta được.
[... Em chịu đủ rồi.]
Và rồi ủ rũ rời đi, từng bước chân cậu nom khá trầm trọng. Đúng là một cậu bé thú vị mà.
Đây chính là buổi sáng ngày thất tịch.
________________________________________________
Hôm nay là thứ bảy, nên chỉ học có ba giờ là sẽ tan lớp. Dẫu có trải qua buổi họp cuối ngày - cái buổi chẳng đề cập đến chuyện gì quan trọng - thì giờ cũng chỉ mới 11:50.
Tôi ngó ngó xung quanh lớp học, tìm kiếm thân ảnh Suzume.
Trong khi từng người một lục tục ra khỏi phòng, chỉ có mình cậu ấy vẫn đang thu dọn đồ dùng học tập để chuẩn bị ra về. Tính cách Suzume rất ngay thẳng. Bình thường thì khi tan học, mọi học sinh đều sẽ vừa nghe lời giáo viên nói vừa cất đồ vào cặp sách, nhưng cậu ấy thì khác. Suzume thì sẽ ngừng mọi động tác lại để mà lắng nghe một cách chuyên chú, thậm chí còn chuẩn bị cả sổ ghi chép, thế nên cậu ấy mới thu dọn chậm hơn so với những người khác.
[Suzume-san.]
[... Có chuyện giề?]
Tôi qua gọi, cơ mà chẳng hiểu tại sao cậu ấy lại trầm giọng trả lời tôi, thậm chí còn trừng mắt nhìn tôi nữa chứ.
[... Bộ tớ đã làm gì khiến cậu tức giận phỏng?]
[Với tớ thì không, nhưng cậu đã từ chối Horyu còn gì?]
[Cậu đang “vẫn” hay “lại” trách cứ tớ về điều đó vậy?]
Tôi thở dài.
Từ thái độ của Suzume, có vẻ như Horyu đã nói với cậu ấy rằng: “Tôi đã bị Yukitsugu từ bỏ rồi.” cũng nên. Suzume rất thường hay quan tâm tới những vấn đề giữa hai chúng tôi. Maa, cũng có thể nói rằng cậu ấy đang áp đặt niềm hy vọng của bản thân lên tôi. Thế nên, nói cho cậu ấy mọi tiền căn hậu quả âu cũng là điều hiển nhiên. Cơ mà, tôi cứ cảm thấy cậu ấy đang hiểu nhầm gì đó vậy.
[So với việc ở bên nhau mà không chân thành với nhau, thế này vẫn còn tốt chán.]
[Cũng đúng, nhưng mà…]
Suzume, người để ý tới sự chân thành hơn hết thảy, lưỡng lự gật đầu.
[Vậy Horyu-san làm sao bây giờ? Chỉ có Yumizuki-kun xứng với cậu ấy mà thôi.]
[Takizawa thì sao?]
Thành tích của cậu ta khá xuất sắc, tướng mạo cũng ngang tầm Horyu Miyuki. Quả thật là một đôi trai tài gái sắc.
[Không, không được, không thể là Takizawa-san!]
Đề nghị của tôi bị bác bỏ ngay lập tức.
[Takizawa-san thân là lớp phó, bộn bề nhiều việc, vả lại, cậu biết mà, ông ấy cũng đâu có thích thú gì mấy chuyện này đâu!] [note30915]
Thật không ngờ rằng một bà mối chuyên gán ghép tôi với người khác lại nói ra được cái lời này đấy.
[B-bỏ qua mấy chuyện này đi, thế cậu tìm tớ có việc gì?]
Suzume vội vã đổi chủ đề, hòng chuyển di sự chú ý của tôi.
[À, tý thì quên. Nếu không ngại, cậu có thể đi ăn bánh gato cùng tớ được không?]
[...]
Suzume ngớ người.
Sau đó, cậu ấy thở dài một hơi, cả người rã ra.
[Tớ vừa mới chỉ bắt đầu nhìn cậu với con mắt khác một chút xíu xìu xiu thôi, Yumizuki-kun ạ. Nhưng có vẻ như, tớ đã nhìn nhầm cậu rồi. Đúng là không nên chờ mong gì cả.]
Và rồi, cậu ấy lê bước chân mệt mỏi rời đi.
Mãi đến khi rời khỏi phòng học, tôi rốt cuộc mới nhận ra phương thức nói chuyện của mình sai sai chỗ nào.
[Sao thế, chẳng lẽ cậu muốn thay thế cô bạn gái dễ thương của mình ngay bây giờ à?]
Sau khi Suzume đã rời đi, Horyu xuất hiện.
[Cậu nên từ bỏ theo đuổi Natsuko thì hơn. Tính cách của cậu ấy sẽ tạo áp lực lên cậu đến mức không thở nổi đấy. Nếu muốn đổi thì phải tìm tôi mới đúng.]
[Không có chuyện đó đâu.]
Không ngờ cô ấy có thể nói ra điều đó một cách tự tin đến vậy cơ.
[Vậy ban nãy hai người đang chuyện trò gì vậy?]
Cô ấy hỏi, đến mức này rồi thì chỉ có thể thẳng thắn nói ra.
[Thực ra thì, hôm nay là sinh nhật của Saeki. Tớ muốn mua cho em ấy cái bánh kem, nhưng chỉ có một đứa con trai đi thì hơi ngại, nên là…]
[Nếu thế thì có thể tìm tôi trước tiên mà.]
Trông Horyu có vẻ hơi bất ngờ.
Cái đó đúng, nhưng trước cái thông tin tôi khước từ Horyu, khó có thể đòi hỏi cô ấy làm chuyện này được.
[Được rồi. Tôi sẽ đi cùng cậu.]
[Thật à, cảm ơn.]
Lúc đầu tôi còn muốn giải thích: “Chỉ cần đợi cho đến khi tớ chọn xong là được.” Nhưng cô ấy lại nói.
[Không cần để tâm đâu, cơ mà cậu phải mời tôi một phần bánh gato.]
[... Okay, tớ cũng đoán được sẽ có chuyện này mà.]
_________________________________________________
Horyu cùng tôi đi đến quán cà phê trước nhà ga Thành phố Học viện để mua một phần bánh kem, khi về đến nhà thì vừa lúc đồng hồ đã điểm 1 giờ chiều.
[Tôi về rồi.]
Tôi vừa nói, vừa đi vào trong phòng khách.
[Ah, Yumizuki-kun, mừng cậu trở về ~~]
Thanh âm vọng ra từ phòng bếp, hình như cô đang chuẩn bị bữa trưa.
Saeki đi ra ngoài, mặc chiếc quần short denim ngắn cùng với chiếc áo sơ mi không tay, mang đậm phong cách mùa hè. Phía sau đầu có một búi tóc cuộn, kiểu tóc có hơi hướm phong cách punk.
[Ít nhất thì cô cũng phải cài cúc ở đằng trước chứ.]
Phần khóa ở đằng trước của chiếc quần đùi bó sát người được mở ra, khiến trái tim tôi chậm đi một nhịp. Tôi thậm chí có thể loáng thoáng trông thấy phần vải màu trắng lộ ra qua kẽ hở, và khá là cay mắt.
[À, cái đó hả, cậu có nhìn thì cũng không phải chuyện gì to tát lắm đâu.]
[Hở, bộ đây là kiểu cách ăn mặc vốn có à?]
Đúng là có vài loại trang phục tương đối tự do, tiền đề là lộ ra cho người ta nhìn hoặc được trông thấy. Có lẽ cô cũng đang ăn mặc như vậy.
[Hôm nay mình có mặc loại trưởng thành, có bị nhìn thấy thì cũng chẳng cần phải ngượng ngùng nữa!]
Mới là lạ.
Chẳng hiểu tại sao mà Saeki lại giơ nắm đấm lên nữa. Hầy, đúng là độ dày của dây thần kinh xấu hổ tùy từng người mà định.
[Bỏ qua đi, hôm nay cậu về muộn lắm đó.]
[Tôi có đi loanh quanh một chút.]
Nghe tôi nói thế, Saeki nghiêng đầu thắc mắc.
Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi nói.
[... Horyu-senpai?]
[Sao cô biết?]
[Đâu có, nãy mình chỉ nói bừa xem sao mà.]
Có lẽ do đoán được quá chuẩn, nên giờ cô cũng chỉ có thể nở nụ cười khổ.
[Tôi chỉ nhờ Horyu phụ giúp mua cái này thôi.]
Tôi đưa hai hộp giấy nhỏ màu trắng ra trước mặt cô, bên trong chứa 2 cái bánh kem hoa quả kèm theo nước giữ lạnh.
[Đống này thì nên chén sau, giờ thì phải ăn cơm trưa cái đã.]
[Ưm, hôm nay có món spaghetti sốt thịt đó.]
Kỳ thi cuối kỳ đã rất gần rồi, bởi thế nên chúng tôi còn phải học một lát sau khi ăn trưa xong. Cứ thế cho đến khi xong một phần rồi mới chuẩn bị ăn bánh gato.
Tôi vào phòng bếp để rót cà phê, Saeki thì đang ở trong phòng khách sắp xếp từng chiếc bánh kem lên đĩa. Sau khi trở lại phòng khách với hai chén thủy tinh đổ đầy cà phê đá trên tay, Saeki đã chuẩn bị kỹ càng, háo hức ngồi trên ghế.
Chiếc bánh kem chỉ đơn thuần là loại short cake với dâu tây và quả kiwi, kèm theo một mảnh socola hình tam giác được gắn trên cùng.
[Itadakimatsu.]
Mỗi người cắm cái dĩa của mình lên chiếc bánh gato, cắt ra một khối nhỏ rồi đưa vào miệng.
[Ah, ngon quá.]
[Cô thích là tốt rồi.]
Đúng là không uổng công đãi Horyu một phần bánh mà.
Trong lúc còn đang tận hưởng bữa ăn một cách giản dị, tôi chợt phát hiện ra Saeki đang nhìn chằm chằm vào tay mình.
[Cái của Yumizuki-kun trông ngon quá.]
[Cái của tôi với cô giống nhau mà.]
Đề phòng cổ muốn nếm tất, nên tôi mới mua hai phần chẳng khác gì nhau.
[Cho mình một miếng nào, aa ~~]
Saeki dựa người gần hơn, há to miệng ra.
[Đã bảo là cả hai như nhau mà. Cô chỉ muốn tôi đút cho ăn chứ gì.]
[Có sao đâu, aa ~~]
Cô lại há miệng ra.
Hầy, bướng bỉnh thật. Tôi bất đắc dĩ phải lấy nĩa cắt ra một khối nhỏ từ phần của tôi, rồi đưa đến mồm cô.
[Sao giống như chim mẹ đang đút đồ ăn cho chim non thế này?]
[... Mình thật sự muốn gặm tay Yumizuki-kun một miếng quá, nghe bảo nó ngon lắm đó.]
Saeki híp mắt lườm tôi.
Tôi tiếp tục đút bánh cho cô.
[Ưm. Ngon thật đấy.]
[... Thế là tốt rồi.]
Saeki thì đang vừa lòng thỏa ý kia, còn tôi lại cảm thấy oải hết cả người.
[À, quên mất chưa nói với cô một câu.]
[Nói gì á?]
[Chúc mừng sinh nhật.]
[Cảm ơn cậu.]
Cô nở nụ cười vui vẻ.
Nghĩ lại thì, hình như sẽ có một khoảng thời gian mà chúng tôi sẽ cùng tuổi.
Maa, cùng tuổi cũng chẳng có gì, không hề có ý nghĩa trọng đại nào - đó là điều tôi vô tình nghĩ đến.