Bây giờ là giữa tháng bảy, đầu hạ đã qua, khoảnh khắc đếm ngược cho đến khi kết thúc học kỳ một cũng đã điểm.
Buổi sáng.
Tiếng gõ cửa ngân nga theo nhịp điệu khiến ý thức tôi tỉnh lại trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, trên thân hẵng còn đắp một chiếc chăn bông.
Cửa phòng mở ra, rồi Saeki tiến vào trong.
[Good morning! Mặt trời ló rạng rồi đấy, Yumizuki-kun. Dậy đi nào.]
Cô chống tay lên giường, tiếng ken két của những thanh lò xò bị đè nén vang lên. Cô ngó xuống nhìn tôi.
Tôi vẫn chưa thể tỉnh hẳn, nên đành phải chuyển mình về phía bức tường để trốn tránh.
[Muu ~~…]
Có lẽ do tôi, vẫn chưa chịu dậy, Saeki kêu lên với vẻ bất mãn.
Và rồi…
[Đối với ông tướng chỉ thích nằm ỳ trên giường thì phải dùng biện pháp này mới được!]
Tôi cảm nhận được có gì đó mềm mại đặt lên má tôi.
[!!]
Và như một điều hiển nhiên, tôi choàng tỉnh, từ trên giường nhảy dựng lên.
[Thế quái nào cô lại gọi tôi dậy bằng cách đó hả?]
Cơn buồn ngủ của tôi đã bay sạch sành sanh chỉ trong tích tắc. Sau khi rời khỏi giường, tôi đi ăn bữa sáng, chuẩn bị đến trường, rời khỏi căn hộ, và tất nhiên - phải thuyết giáo cô nàng dọc theo đường đi nữa.
[Thì ai bảo cậu chẳng chịu dậy chứ.]
[Tôi không có hứng lên vào buổi sáng như cô đâu.]
Thay vì hứng lên thì trông cô giống như huyết áp cao thì đúng hơn. À mà khoan, hình như ngủ dậy sớm cũng chẳng liên quan gì tới huyết áp thì phải.
[Bộ cô cũng sẽ làm như vậy với bất kì ai không chịu rời khỏi giường sao?]
[Làm gì có chuyện đó chứ.]
Saeki nhanh chóng đáp lại.
[Thật ư?]
[Mình chỉ làm thế với Yumizuki-kun mà thôi.]
[...]
Cô nói thẳng tuột ra như thế thì tôi biết nên đáp lại như thế nào chứ.
[Vả lại, mình thấy việc đó bình thường mà, có gì đâu. Dẫu sao thì bọn mình cũng từng làm rồi.]
Câu nói này càng khiến tôi không biết phải phản ứng như nào mới được. Hơn cả vậy, điều đó khiến tôi nhớ lại thời khắc quyết định sau khi nhìn thấy cơ thể trần của Saeki.
[Bọn mình làm điều đó ngay bây giờ luôn nhé.]
Nói xong, cô đứng đối diện với tôi, nhắm mắt lại và chu môi ra một cách khá là dễ thương, khiến tôi không khỏi dừng lại.
Tôi liếc nhìn xung quanh đây.
Chúng tôi vẫn chưa ra khỏi khu dân cư, trời thì mới chỉ tảng sáng, nên hầu như cũng chẳng có bóng hình ai gần đây cả.
Sau khi xác nhận xong, tôi mới đặt hai tay mình lên bờ vai của Saeki. Tay trái của tôi còn đang cầm lấy cặp sách nên tôi chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
Để rồi, tôi nói:
[Cô đang luyên thuyên cái quái gì vậy hả?]
Xong tôi xoay cả người cô sang một hướng khác.
[Được rồi, đi thôi nào.]
[Vâng ~~]
Tôi đẩy lưng của cô, thúc giục cô đi về phía trước.
_________________________________________________
Giờ nghỉ trưa.
Hai lon cà phê lặng yên đặt tại giữa tôi và Yagami, sau khi cả hai chúng tôi vừa ăn cơm trưa xong và đang tán nhảm tại chỗ.
[Cho mấy cậu này.]
Chủ nhân của những chiếc ngón tay thanh mảnh, mềm mại đang cầm hai lon cà phê cùng với chất giọng lạnh tanh kia chính là Horyu Miyuki.
[Ca-Cảm ơn…]
Yagami chân thành cảm ơn. Tôi khá chắc cậu ta đang nghĩ liệu có âm mưu gì đằng sau vụ việc này không đây.
[Vậy, cậu có yêu cầu gì à?]
[Để Yukitsugu đi cùng tôi.]
[Ra thế.]
Nói thẳng ra thì cô ấy đang cướp lấy tôi từ Yagami, và đem hai lon cà phê này ra như phí đền bù.
[Nếu tớ trả hàng và từ chối thì sao?]
[Bộ cậu nghĩ trả được chắc? Tôi không thể uống được tận 3 lon đâu.]
Nhìn lại mới thấy trên tay cô cũng có cầm một lon. Đúng là không có cách nào khác thật, đồ lừa đảo.
[Chịu rồi. Này Yagami, tớ đi một lát nhé, tí về.]
Tôi nói, rồi rời lớp học cùng với Horyu.
Vì chỉ trong lớp học mới có điều hòa, nên ngay khi vừa mới bước ra ngoài, một bầu không khí nóng bức cuốn lấy tôi. Dù vậy, vẫn có rất nhiều học sinh đang đi đi lại lại trên hành lang, đâu đâu cũng thấy sự ồn ào náo nhiệt đặc hữu của giờ nghỉ trưa.
[Chỗ cũ à?]
[Ừm.]
Nơi đó chính là sân thượng. Hành lang oi bức như thế này thì chắc trên đó còn nóng như hỏa lò mất. Cơ mà cũng có khả năng là sẽ có gió, như thế thì mát hơn.
[Bộ có chuyện gì à?]
[Không có gì, tôi chỉ cần Yukitsugu uống cà phê cùng tôi thôi.]
Horyu nói một cách đơn điệu. Tôi cá chắc trong cả cái trường này, chỉ có mình cô ấy mới kéo người ta đi chỉ vì cái lý do như vậy.
Chúng tôi bước lên trên cầu thang, hướng đến tầng ba.
[Sao rồi? Đã có tiến triển gì với con bé chưa?]
[... Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?]
Tim tôi bỗng chốc đập nhanh hơn hẳn.
[“Đột nhiên” quá à? Con bé là người mà Yukitsugu chọn, chứ không phải tôi, vậy nên việc tôi hiếu kì chuyện của hai người là điều hiển nhiên mà.]
[Tớ đâu có chọn ai chứ.]
[Còn nữa --]
Horyu chen vào lời nói của tôi.
[Cậu phản ứng chậm một nhịp với câu hỏi đầu tiên của tôi, thật sự có chuyện gì đó xảy ra rồi hả?]
[... Vì tự dưng cậu lại hỏi thế nên tớ có hơi giật mình.]
Tôi lại chậm một nhịp rồi, tốt nhất là không nên suy nghĩ nhiều kẻo càng ngày càng lộ mất.
Chúng tôi đã lên trên tầng 3, là tầng nơi những học sinh năm nhất đang theo học, trong đó có Saeki. Cơ mà chẳng có chuyện gì liên quan gì tới tôi cả, nên tôi sẽ đi thẳng lên tầng tiếp theo.
[Ah, Yumizuki-senpai ~~]
Đúng lúc tôi đặt chân lên bậc thang thứ nhất, có ai đó gọi tôi. Đó là một nữ sinh có mái tóc quăn tự nhiên, màu nâu, em ấy tên Sakurai, bạn cùng lớp của Saeki. Ẻm chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh tôi. Em ấy vẫn đứng sát cạnh tôi như mọi khi, gần đến nỗi tôi còn có thể đưa tay chạm được vào lưng em ấy nữa.
[Chào buổi trưa.]
[Chào buổi trưa, chỉ có mỗi Sakurai-san ở đây thôi à?]
Thường thì khi ở trong trường, cô nàng thường hay đi cùng với Saeki, nên tôi thấy không quen cho lắm chỉ thấy em ấy đi một mình. Lần gần nhất Sakurai đi một mình là lúc Saeki phải vô phòng y tế - tôi chợt nhớ ra chuyện này, và rồi cảm thấy hơi bất an.
[Tại vì Hamanaka-kun nói là có chuyện quan trọng muốn nói với Kirika, nên mang cậu ấy đi đâu đó rồi.]
[...]
Chẳng lẽ linh cảm của mình trở thành sự thật rồi ư? Không không, cậu ta chỉ là động vật ăn cỏ mà thôi, nên chắc không có nguy hiểm gì đâu.
[Em có biết hai người họ đi đâu không?]
[Eto, thật ra thì nó ở ngay trên…]
Sakurai ngẩng đầu nhìn lên phía trên đỉnh đầu tôi, và cũng chính là--
[Là trên này à?]
[Ưm.]
Tôi quay đầu nhìn cầu thang, phía trên đó chính là sân thượng, nhưng mà đã bị khóa rồi. Mặc dù đến đó cũng chỉ gặp được ngõ cụt, cơ mà nó vẫn là thánh địa của những cuộc trò chuyện thầm kín. Tôi đoán bọn họ đang nói chuyện trên đó.
Thú vị thật, không biết bọn họ đang chuyện trò gì đây. Mặc dù rất tò mò, nhưng không có nghĩa tôi sẽ đi nghe lén.
Tôi nhìn Horyu.
[Được rồi. Đi chỗ khác thôi.]
Tôi còn chưa kịp nói gì thì cô đã đưa ra quyết định. Vào lúc chúng tôi định men theo đường cũ để trở về, một thanh âm truyền xuống từ phía trên.
[A, à này--]
Tôi biết giọng nói này, chính là của Hamanaka. Có vẻ như hai người vẫn chưa đi lên tới đỉnh mà dừng lại giữa chừng sau khi leo qua phần sân cầu thang.
Cả ba chúng tôi ngừng lại.
[Trước đây, tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nói lời này với một cô gái, nhưng mà --]
Âm điệu của cậu ta giống hệt như lần đầu chúng tôi gặp mặt, khi cậu ta vẫn còn là một đứa kouhai dễ thương. Hình như cậu ta đang lấy dũng khí để cố nói ra điều gì đó. Tôi có thể đoán sơ sơ cậu ta sẽ nói gì tiếp theo - nhưng Saeki lại không cho cậu ta cơ hội.
[Vậy hả? Thế thì đừng cố nói. Dẫu sao thì tớ cũng chẳng định nghe.]
Tôi chưa từng nghe một giọng nói băng lãnh đến vậy từ cô bao giờ cả.
[Hamanaka-kun này, cậu rất thường hay chen lẫn những câu từ nói xấu Yumizuki-kun trong những cuộc trò chuyện của chúng ta, phải không?]
[Ế!?]
[Kiểu như Yumizuki-kun từng hẹn hò với ai đó, từng đá ai đó, thậm chí bây giờ cậu ấy vẫn giữ quan hệ với ai đó, và muốn nối lại tình xưa với ai đó, kiểu thế.]
Cậu ta đã nói những lời này với Saeki ư?
[Hoặc là nếu nổi giận, cậu ấy sẽ vô tình sử dụng bạo lực.]
Không phải “vô tình” đâu, đó là sự thật.
[Cậu đang muốn từ từ tẩy não tớ, đúng không?]
[Kh-Không phải đâu, cậu nghĩ nhầm rồi. Tớ không…]
[Nói cho cậu biết, tớ không thích loại người dùng những thủ đoạn như này chút nào cả. Tạm biệt.]
Một đòn chí mạng đến từ phía Saeki.
Có vẻ như cô không muốn nghe Hamanaka nói gì nữa, và đang chuẩn bị đi xuống. Chúng tôi dọc theo cầu thang đi xuống tầng 2, trốn ở vị trí mà cô sẽ không thể phát hiện.
Tiếng bước chân di chuyển từ trên xuống, rồi xa dần.
Lưng của ba người chúng tôi kề sát trên lan can - chỉ đứng đó trong yên lặng - một tư thế ngớ ngẩn vô cùng. Những học sinh vô tình đi ngang qua liếc nhìn chúng tôi vài lần rồi mới rời đi.
[...]
Kết quả là tự mình Saeki đã giải quyết vấn đề với Hamanaka. Tất nhiên, đó mới là cách làm chính xác, nhưng tôi vẫn mong rằng tôi có thể tự chấm dứt chuyện này trước khi cậu ta làm thế.
Không biết Hamanaka nghĩ gì mới mời Saeki đến chỗ này nữa, cậu ta hẳn là phải biết tôi với Saeki thân nhau đến cỡ nào còn gì. Chẳng lẽ cậu ta cảm thấy mình có cơ hội, hay biết trước rằng mình sẽ thất bại hay sao?… Đó là những câu hỏi mà tôi không thể giải đáp được.
Tuy nhiên, tôi quyết định rằng sẽ không nói chuyện này cho bất kì ai khác.
_________________________________________________
Sau khi tan học, tôi về nhà.
Khi mở hộp thư được đặt tại tầng một của căn hộ, ngoài tờ báo chiều ra còn có một phong thư nằm ở đó. Phong thư này có phần khác so với phong thư bình thường, có hai đường vân xanh và đỏ được in ở phần rìa - một bức thư hàng không.
Hay nói một cách khác, cái này hẳn là được gửi cho Saeki.
Tôi vừa leo lên cầu thang vừa nhìn vào phần bìa ngoài có ghi tên “Saeki Kirika” trên đó. Chỉ cần biết thế là đủ rồi, không cần phải tìm hiểu thêm làm gì. Có khả năng cao là do ba mẹ của cô ấy gửi từ Mỹ đến đây.
Cửa nhà không khóa, có vẻ như Saeki đã về trước. Tôi đoán cô nàng chẳng chịu kiểm tra hòm thư rồi.
[Về rồi đây.]
[Ah, mừng cậu trở về~~ Yumizuki-kun.]
Saeki đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp.
[Cô có thư hàng không này.]
[Thư hàng không á? Từ Nagasaki sao?]
[Nagasaki ở Nhật Bản mà.]
Sao lại là Nagasaki? Bộ Selinuntius đang đợi chắc? [note33055]
Tôi giao tấm phong bì cho Saeki.
[Ba gửi tới này. Không biết có chuyện gì nhỉ?]
[Sao không mở ra mà xem?]
[Tất nhiên rồi, cơ mà để tối đã.]
Cô không mở phong thư ra ngay, mà chỉ ném nó vào trong phòng, thậm chí còn mở miệng thêm cái hiệu ứng âm thanh “Piu~~” nữa.
_________________________________________________
Sau bữa tối.
Kỳ thi cuối kì đã kết thúc, giờ chỉ cần thảnh thơi chờ đợi cho đến khi kết thúc học kỳ là được. Saeki và tôi không đi học ngay lập tức, mà ra phòng khách uống trà, kiêm luôn nghỉ ngơi sau bữa ăn. Tôi thì vừa uống trà vừa đọc tiểu thuyết, cô lại đang thẫn thờ nhìn về phía không trung như đang suy tư điều gì đó.
[Hôm nay ấy--]
Saeki hững hờ nói.
[Sao vậy?]
[Vào giờ nghỉ trưa--]
Nghe cô nói thế, tôi liền nhớ tới sự việc giữa cô và Hamanaka vào buổi trưa hôm nay, bộ chuyện cô muốn nói là chuyện này chăng?
Thế nhưng, hồi lâu sau, Saeki vẫn không nói thêm gì khác. Cô cầm chén trà bằng cả hai bàn tay, trông như đang suy nghĩ vậy.
[Được rồi, không nói nữa.]
[... Vậy à.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Để giả vờ như mình không biết trong khi tôi biết tất tần tất mọi sự đã diễn ra khá là khó. Vả lại tôi cũng chẳng biết phải phản ứng như thế nào nếu cô kể chuyện đó bây giờ.
Chúng tôi không nói thêm gì nữa.
Tôi mở TV lên, thực ra thì cũng không có chương trình nào đáng xem cả, chỉ là tôi muốn vùi lấp sự im lặng giữa cả hai.
[Nè nè.]
Một lúc sau, Saeki mở miệng, như thể cô chợt nghĩ ra một điều gì đó.
[Bọn mình hôn nhau được không?]
[Dừng nói cái kiểu vô nghĩa đó đi. Chẳng có đầu đuôi gì cả.]
[Có sao đâu mà.]
Cô đứng thẳng dậy, đi vòng qua cái bàn đến chỗ tôi. Động tác của cô rất nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt cô đã ngồi lên đùi tôi.
[Bộ cô cảm thấy cái lý do gượng ép đó đã đủ rồi sao?]
[Không cảm thấy.]
[Này này…]
Saeki nói bằng chất giọng nũng nịu và quyến rũ. Cô cuốn hai cánh tay quanh cổ tôi, dần đưa mặt lại gần. Tôi không biết cô có bị ảnh hưởng từ chuyện trưa nay mà lại ép buộc tôi đến thế này hay không - nhưng đây không phải là lúc tôi cần cân nhắc mấy thứ như vậy. Tôi đã cố gắng giữ tỉnh táo cho tới tận bây giờ, cơ mà có vẻ như không ổn rồi.
[Nào, đừng đùa nữa.]
[Ưm ~~…]
Thế nhưng, gương mặt cô vẫn tiếp tục lại gần tôi. Chết thật, cô hoàn toàn phớt lờ lời tôi nói.
[Khoan đã, Saeki-san, dừng lại đi - ow.]
[Kya!!]
Tôi cố ngửa đầu ra sau để kéo dãn khoảng cách với cô, nhưng có vẻ như do thả trọng tâm hơi quá, thế là tôi kèm với chiếc ghế dựa ngã ra sau. Saeki thì ngã đè lên tôi.
[Oa~~ Giật hết cả mình~~]
[Tôi phải là người nói câu đấy mới đúng.]
Tôi nằm ngã ngửa trên đất, còn Saeki thì chống tay tại hai bên bên đầu tôi.
[Fufufu. Lần này thì thách cậu trốn được đấy.]
[Đủ chưa h---]
Trong khi tôi mới nói được một nửa.
Từ cánh cửa chính truyền đến một tiếng vang.
Cả hai chúng tôi dừng động tác lại, hết nhìn cánh cửa rồi lại nhìn về phía nhau. Vì cả cô cũng nghe được âm thanh đó, nên rõ ràng rằng đó không phải là do tôi tưởng tượng ra.
À mà, cửa trước đã khóa chưa nhỉ?
Tiếp theo đó, cửa vào phòng khách mở ra. Một người đàn ông trưởng thành mà tôi chưa từng thấy qua đang đứng ở đó. Mái tóc ông được vuốt ngược ra đằng sau, xen lẫn ánh bạc vụn vặt ở bên tai, nhưng vẫn đem lại cho người ta ấn tượng về một con người tràn đầy sức sống.
[Cái quái gì thế này!?]
Người đàn ông kêu lên thành tiếng trong sự kinh ngạc tột độ.
Đây là ai?
Nghi vấn của tôi đã được giải đáp bởi câu nói tiếp theo của Saeki.
[Ba!!]