Vừa hay giờ cũng là thời điểm tốt để chuyển sang đồng phục mùa hè. Chính vì thế, vào ngày hôm sau Kurusu tới trường trong một chiếc áo phông trắng và váy chứ không còn mặc áo khoác nữa.
Đã hai ngày trôi qua.
Kể cả là trong giờ học hay giờ giải lao, cách hành xử của Kurusu cũng không hề thay đổi. Chỉ còn năm ngày nữa là thi giữa kỳ nên hoạt động CLB đã tạm ngưng hết.
Bởi tôi thật sự là chẳng có ai để nói chuyện cùng nên ngay khi giờ học kết thúc là tôi đã đi về rồi.
Tôi không hề đi về nhà cùng Kurusu. Chúng tôi cũng không nói chuyện với nhau lần nào. Có điều, chắc chắn là mối quan hệ giữa chúng tôi đã phát triển rồi.
Thi thoảng, mắt của hai chúng tôi chạm nhau. Và cũng bởi tôi luôn kết thúc ngay việc đó bằng cách nhìn đi hướng khác, Kurusu mỉm cười với tôi.
Hơn nữa là, nụ cười của cô ấy so ra thì hơi khác so với nụ cười của cô với những người khác, nó có vẻ gì đó rất hồn nhiên. Nụ cười của một đứa trẻ tinh nghịch.
Giờ thì quay lại thực tại.
Tôi đang ngồi trên xe bus, mở cuốn vở toán của mình ra để ôn lại cho kì thi sắp tới. Đúng lúc ấy, có ai đó gọi tên tôi.
- Nee, Okutani...
- N?
Khi tôi ngẩng mặt lên, tôi thấy Shirota Yotsuba, bạn cùng lớp của mình đang đứng đó.
(TN: Yotsuba... Tên quen nhỉ...)
Cũng giống như tôi không có kinh nghiệm gì về khoản trò chuyện với con gái, cô ấy cũng cực kì ít nói chuyện với người khác giới.
- Aa, Shirota
Shirota cũng là một thành viên cùng ủy ban với tôi. Chúng tôi là thành viên của ủy ban bảo vệ môi trường.
Uỷ ban này của chúng tôi họp mặt mỗi tháng một lần sau giờ học để dọn dẹp khuôn viên trường. Đây là nơi chúng tôi khi tham gia sẽ đi xung quanh sân trường và khu vực lân cận với những túi rác để thu gom rác thải lại.
Cũng như hoạt động CLB, học sinh cao trung Hashidzume có nghĩa vụ phải tham gia vào một ủy ban nào đó.
Bởi vậy, cũng có rất nhiều ủy ban tào lao kiểu như ủy ban sức khỏe. Nhờ rút được lá thăm may mắn, tôi trở thành thành viên của ủy ban bảo vệ môi trường, và người gia nhập cùng tôi chính là Shirota Yotsuba. Chúng tôi chỉ cùng nhau hoàn thành việc dọn dẹp hai lần trong khoảng giữa tháng tư và tháng năm.
- Xin lỗi vì đã bất ngờ gọi cậu nhé.
- Cũng không sao, có chuyện gì thế?
Vì vài lí do, Shirota tạo cho tôi cảm giác như cô ấy đang lén lút làm gì vậy. Cô ấy là một cô gái năng động và là thành viên của đội bóng mềm (softball)
Làn da rám nắng của cô gây cho tôi một ấn tượng mạnh, còn mái tóc cô thì được buộc thành hai bím. Trên tay cô đeo một chiếc vòng. Đôi chân lộ ra khỏi chiếc váy ngắn của cô trông rất săn chắc.
Với đôi mắt to, mũi cao và vài đốm tàn nhang trên má, cô trông có vẻ dễ thương.
- Okutani, cậu học toán có ổn không?
- Eh?
- À, ý mình là,... Kìa, quyển vở của cậu kìa
Aa.
Cô ấy nói về quyển vở tôi đang để mở
- Cũng không hẳn là thế mánh của tôi nhưng nói chung là không tệ.
Tôi rất thích để điểm ở mức trung bình nên không hề giỏi về môn nào hết. Cũng tình cờ là, tôi cũng chẳng quá yếu kém môn nào cả. Nếu phải chọn môn mình học tệ nhất, thì có lẽ đó là mỹ thuật. Tôi vẽ xấu đến vô vọng.
- Vậy hả? Thế thì thôi, đừng quan tâm.
Shirota quay mặt sang nhìn cửa sổ như thể sự hứng thú của cô đã biến mất.
Nghĩ lại, tôi thử tiếp tục cuộc đối thoại vừa rồi.
- Shirota không giỏi toán phải không?
- Eh? Ừm, đúng thế.
- Thế nên cậu cố tìm ai đấy để dạy cậu môn đó?
“Sao cậu biết”, Shirota hỏi tôi bằng ánh mắt. Không có gì đâu, ai cũng có thể hiểu được mà.
- Cậu không hỏi mấy đứa bạn thân của mình à?
- Mình có thể, nhưng...
Và rồi Shirota bỏ dở câu nói, sau đó tặc lưỡi trong một giây.
- Chẳng phải làm vậy là không hay sao? Mình thật sự cực kỳ yếu môn toán. Vậy nên, mình muốn tránh việc để bạn bè phát hiện.
- Thế sao cậu lại nói cho tôi?
- Dù sao thì, mình với cậu đâu phải là bạn?
Đúng vậy.
Đối với cô gái tuyệt vời mang tên Shirota Yotsuba.
Bởi tôi không phải là bạn của cô, kể cả tôi có biết việc cô ấy học siêu tệ môn toán thì cô ấy cũng không có vấn đề gì cả.
Tôi khóc một chút được không nhỉ?
- Cũng bởi, Okutani không phải người xấu
- N?
Tôi có hơi bối rối vì lời nhận xét khó đoán của cô.
Shirota nói với tôi khi đang lắc chiếc vòng tay trước mặt.
- Đừng hiểu lầm, mình thật sự không thích cậu hay kiểu kiểu vậy đâu, okay?
Cô nàng này tsundere à?
- Ý mình là, khi chúng ta dọn rác sau giờ học, cậu đã làm vô cùng nỗ lực còn gì?
- Tôi đã làm thế à?
- Cậu đã làm vậy đó. Kể cả khi mọi người vô ý thức bỏ về sớm, Okutani vẫn yên lặng dọn dẹp.
Tôi đã không nhận ra đấy. Đúng thế, mọi người đều về sớm. Từ giờ trở đi tôi sẽ làm vậy.
- Khi thấy cậu làm việc như vậy, mình đã nghĩ “Aa, cậu ta không phải người xấu”
- Ừm, cám ơn về điều đó. Nhưng, tôi không giỏi toán đâu.
- Thì mình cũng nói là được rồi còn gì. Bởi mình sẽ tự làm tốt nhất có thể.
Nghe cô lẩm bẩm, tôi thoáng thấy vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt Shirota.
- Này, nếu cậu bị điểm kém, chẳng phải nó sẽ tệ lắm sao?
- Eh?
- Ừ thì cậu là thành viên một CLB thể thao đúng không? Nếu cậu bị điểm kém, cậu sẽ không thể tham gia thường xuyên nữa nhỉ?
- Okutani, cậu là nhà ngoại cảm à?
Cậu nhầm rồi. Tôi chỉ dự đoán điều đó bằng việc thống kê và quan sát thôi
Đùa đấy. Chỉ là trực giác thôi.
- Đúng vậy. Lần này nếu mình còn bị điểm kém nữa thì mình sẽ bị loại khỏi đội hình chính thức.
Thế nên cậu mới gấp gáp đến vậy?
Nếu vấn đề chỉ có thế, có lẽ là tôi sẽ giúp được gì đó.
- Nếu cậu không thật sự cần nhắm tới điểm cao, thì tôi có thể dạy cậu.
- Ý cậu là sao
- Bởi vì tôi sẽ không thua ai trong việc lấy điểm trung bình đâu.
- Chẳng có gì đáng tự hào nhưng, được thôi
Đúng lúc ấy, chiếc xe bus đến trước trạm tàu điện. Vì Shirota lên chuyến tàu ngược hướng với tôi, sau khi qua cổng soát vé chúng tôi tách nhau ra.
Vì thế, chúng tôi trao đổi địa chỉ liên lạc.
- Bắt đầu từ mai luôn được chứ?
- Cũng không sao.
Tôi sẽ liên lạc với cô ấy tối nay để bàn về chi tiết. Trên chuyến tàu về nhà, tôi nhìn không dứt vào địa chỉ liên lạc nhận được từ Shirota. Khác với Mikoto, đây là cô gái đầu tiên cùng tuổi mà tôi biết địa chỉ liên lạc. Nó cũng nhắc tôi rằng, dù tôi đã là bạn với Kurusu, tôi vẫn chưa có địa chỉ liên lạc của cô ấy.
(Địa chỉ liên lạc = email+số điện thoại, không phải địa chỉ nhà.)