Vì tôi đang trầm cảm do không thể tiếp cận với thế giới (và chi mạnh tận 5 tờ vé số mà vẫn tạch)...... nên chap này mới lên trễ.... không phải tại tôi lười đâu. Thật đấy.
__________________________________________________________________________________________________________
Thế giới như đóng băng lại.
Thứ phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ này là âm thanh động cơ của chiếc xe bán tải vừa đỗ vào sân nhà bên dưới, cùng lúc đó tôi cũng lấy lại được bình tĩnh. Tôi vội kéo chiếc quần ngoài và boxer của mình lên rồi chuyển phắt sang thế Dogeza.
“Xin lỗi cậu…….”.
Tôi không có lấy tí can đảm nào để ngước nhìn cô gái đang hoảng loạn đằng kia.
Ichiro và Jiro rời khỏi xe và đang bàn luận chuyện gì đó.
“Là thật à…..”, Shirota chợt thì thầm.
Tôi liếc chậm mắt lên nhìn cô. Shirota chẳng hề di chuyển lấy một li, còn miệng cứ đóng mở liên hồi trông cứ như một con búp bê tình dục đồ chơi vậy.
“Nó… thật sự rất to….”.
“E-Etouu….. Tôi mong cậu quên những gì vừa thấy đi….”.
“Bất khả thi”.
Shirota ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Đôi môi khép hờ xinh xắn mà lại vô cùng đáng yêu của cô nàng khẽ cử động.
“Vì nó hằn sâu vào não mình rồi…”.
Chớp mắt sau, mặt cô nàng đỏ bừng lên.
Tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài ngồi trơ mắt ra nhìn Shirota.
“Hắt xìiii!”.
Tôi có thể nghe thấy giọng Jiro vọng lên từ phía cửa nhà. Ngay sau đó là giọng của Ichiro.
“Bọn anh về rồi đây. Nhỉ? Thằng đần”.
“Gì hả? Vừa bảo ai đần đấy? Anh vừa nói thằng này là đần đó hả?!”.
Dựa vào tiếng bước chân, hình như bọn họ đang ở phòng khách.
“Ưmmm…”.
Shirota lẩm bẩm, nhưng sau đó lại là một tràn im lặng.
Tôi cũng chầm chậm ngồi dậy rồi gom đồ mình lại.
“T-T-Tôi về… đây…”.
“Ahh! Ờ nhỉ… ừm, cậu về….”.
Shirota lúng túng vặn ra được vài từ đáp lại.
Tôi không nghĩ về nhà bây giờ là ý hay, linh tính mách bảo tôi rằng mọi chuyện sẽ ngày càng khó lường nếu tôi không phắng đi ngay. Thầm nghĩ vậy, tôi toan mở cánh cửa trượt, định bước ra về… Nhưng cánh cửa chợt bị đẩy mạnh sang bên, quả đầu bóng lưỡng của một nam thanh niên lọt vào tầm mắt tôi.
“Xin phép-----------”.
Nghe giọng thì chắc đây là Jiro.
“Ủa? Gì thế? Cu cậu gầy khom đây sắp về sao?”.
“À, vâng ạ…. Xin lỗi vì đã làm phiền…”.
Tôi có linh cảm xấu……..
Tôi cố băng qua Jiro hướng về cánh cửa dưới nhà rồi trốn quách thẳng về nhà, nhưng gã hói ấy kẹp cổ tôi lại bằng cánh tay đầy cơ bắp kia.
“Này này, đừng vội đi vậy chứ, bạn trai-san”.
“Đã bảo cậu ấy không phải bạn trai em rồi!”.
Shirota hét lên phản biện. Nhưng Jiro cứ mặc cô mà tiếp tục nói.
“Bố mẹ bọn anh cũng về đến rồi, xuống chào hỏi chút nào”.
“A, etou…….”.
Trong khi tôi sắp sửa chết đuối dưới dòng sông của sự bối rối này thì Shirto quăng cho tôi cái pháo cứu sinh.
“Anh đang làm phiền cậu ấy đấy, Nii-ni, dừng lại đi!”.
“Yotsuba, chuyện này thì phiền gì mà phiền, nhỉ bạn trai-san”.
“Đã bảo cậu ấy không phải bạn trai em!”.
Cuối cùng cô nàng đứng dậy, tiến lại gần và đẩy Jiro ra…. Giờ thì tôi trốn về được rồi….
“Vậy là sao?”.
Jiro trông đôi chút bất mãn với cô em gái, rồi đưa cặp mắt to tròn ấy sang nhìn tôi.
“Cùng thân thiết hơn nào”.
“Hôm nay vậy là đủ rồi! Gặp mẹ với mọi người thì để mai cậu ấy đến cũng chưa muộn!”.
Trước một Shirota vô cùng giận dữ, Jiro lùi lại theo bản năng.
Và….. ngày mai có vẻ tôi sẽ lại phải đến đây…..
“C-Cậu đã nói vậy rồi thì…. Giờ tôi về đây”.
Dứt lời, tôi bước đến trước cửa nhà lấy đôi giày mình ra và xỏ chân vào. Còn Jiro thì xin lỗi Shirota vì đã làm phiền cô sau đó đi ra ngoài.
Mặt trời đã bắt đầu lặn để lại những vệt ánh vàng cam trên khung cửa sổ.
“Giờ thì, về đường nào đây nhỉ?”, tôi nghĩ thầm.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, Gonzo và Arai-san chễm chệ bước đi vào nhà...
Mặc kệ hai chú mèo trông có vẻ là có thành kiến với tôi, tôi bắt đầu ra về. Đi được dăm bảy bước băng qua khu vườn nhỏ của ngồi nhà thì một giọng nữ chợt vang lên từ phía sau.
“Chờ đã”.
Tôi quay lại thì trông thấy Shirota khoác một chiếc măng tô bên ngoài cái áo phông ban nãy, đang đạp xe về phía tôi.
“Để mình đưa cậu về…”.
“Không cần đâu”.
Shirota nhẹ nhàng lắc đầu trong im lặng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi cảm nhận được sự quyết tâm đến mức cố chấp trong lời đề nghị vừa rồi.
Chẳng còn cách nào khác ngoài đón lấy lòng tốt của cô nàng.
“Hiểu rồi… Cảm ơn cậu”.
Sau vài giây lặng thinh của cả hai, Shirota cất tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Lên đi… đằng sau này”.
“Thông thường phải là ngược lại chứ?”.
“Thế cậu chở đi”, Shirota nói, liền sau đó leo xuống khỏi xe và đẩy nó sang phía tôi.
Yên xe có hơi cao nhưng chiều cao tôi cũng đủ để xoay xở mà leo lên thành công.
“Mình định nhờ Ichi-nii đưa cậu về bằng xe tải nhưng mà…”.
Shirota cũng ngồi lên phía sau, đoạn vòng tay lên vịn hờ vào eo tôi.
“Mình muốn xin lỗi cậu cho đàng hoàng nên mình quyết định sẽ đưa cậu về”.
“Tôi mới là người phải xin lỗi ấy”.
Đúng là vậy.
Tôi đã phơi con hàng nóng ấy ra, dù chỉ vỏn vẹn vài giây, nhưng đã lộ thì có bao lâu cũng như nhau cả.
Chưa kể, đối phương lại còn là con gái.
Mình đúng là tên biến thái hết thuốc chữa mà… tôi tự rủa bản thân.
Tôi bắt đầu đạp xe, Shirota chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn sau đó đôi tay đang đặt trên hông tôi vòng lên và ôm luôn eo tôi lại.
Nếu so với đợt đèo Mikoto thì lần này khác một trời một vực. Đôi tay mềm mại ấy, và cả hai quả đào to tròn mọng nước đang ghì vào lưng tôi nữa…
“Ổn không đó? Có ai mà thấy chúng ta thế này chẳng phải sẽ tệ lắm sao?”.
“Không sao hết… Giờ cũng trễ rồi… và con đường này cũng hiếm có ai qua lại”.
Tôi rẽ sang hướng Shirota chỉ.
Khác với con đường khi nãy, con đường này toàn là đồng ruộng ven hai bên cạnh. Cũng chả thấy bóng dáng ai quanh đây.
“Xin lỗi cậu…”.
Shirota thì thầm.
“Mình hiểu lầm cậu rồi…”.
“Không sao. Là tôi mới phải… làm cái chuyện khiếm nhã như thế…”.
“Mai mình lại nhờ cậu giúp học được không?”.
“Miễn là cậu thấy ổn”.
Trên con đường về nhà nơi ánh mặt trời đã khuất dạng tự bao giờ, ánh hoàng hôn tô điểm cho quan cảnh nơi đây chốc trước giờ chỉ còn là bóng tối bao phủ.
Ở miền quê như nơi này, trên đường chỉ được lác đác vài đốm sáng chập chờn từ các trụ đèn. Ánh sáng lé loi từ chiếc xe đạp trong tình cảnh thế này ấy vậy mà lại mang đến cho ta cảm giác an tâm.
“Khổ không?”.
“Ờ thì, cái gì quá nó cũng không tốt…”.
“Mình lại không nghĩ vậy…”.
Một cuộc trò truyện lạ lùng.
Cả hai đều không hề dùng đến những từ ngữ cụ thể nào.
“Không phải cậu nên tự hào hay sao?”.
“Cũng phải… nhưng mà to quá cỡ thì lại bất tiện nhiều mặt lắm…”.
“Phưnnn…”.
Bầu không khí lại một lần nữa lặng im.
Đạp nãy giờ chắc cũng gần đến ga rồi, ấy vậy mà đèn đường lại ngày càng thưa thớt.
Một cảm giác bất an kèm lo lắng chợt dâng trào trong tôi.
Shirota từ từ, chậm rãi dời tay xuống… chầm chậm, chầm chậm đưa tay xuống…
Chắc là nhầm lẫn gì đó thôi, tôi nghĩ. Tuy nghiên, đôi tay kia vẫn tiếp tục hạ xuống….
Tôi phân vân liệu mình có nên dừng xe lại không?
Nhưng không. Tôi không dừng lại, mà cứ thế đạp xe về phía trước…
“Rẽ trái ở chỗ phía trước…”, cô nàng phía sau tôi ra chỉ thị.
Và cùng lúc đó đôi tay ấy di chuyển. Cô nàng chạm vào cây xúc xích đang say giấc nồng trong quần tôi.
Shirota khẽ nuốt nước bọt vì ngỡ ngàng trước cái dương vật to quái đản của tôi.
Tôi không thể cứ ngồi yên hứng chịu từng đợt sóng kích thích lũ lượt đánh thẳng vào não bộ được. Bởi thế, tôi dồn lực vào đôi chân và đạp đi trong vô vọng… tôi sợ rằng Shirota sẽ lại chạm vào nó nữa mất.
Ngón tay của cô nàng chạm vào tôi. Máu trong người tôi như bị ngón tay kia thu hút mà thi nhau đổ xuống phía dưới.
“A… ngày mai, cũng giờ này tại nhà cậu……… đúng không?”.
Nếu không nói gì đó để làm bản thân xao nhãng tôi sẽ cương lên mất thôi.
“Ừm”, đáp lại một câu ngắn gọn, Shirota tiếp tục mò mẫm dương vật tôi.
Rất dịu dàng, rất dễ chịu… như thể tôi là một chú mèo đang được Shirota vuốt ve vậy.
“Ichiro sẽ lại đến đón tôi à?”.
“Ừm”.
“Chúng ta học tiếp từ đoạn bỏ dở hôm nay được chứ?”.
“Ừm”.
Chợt phía cuối con đường, một tia hi vọng xuất hiện Ánh sáng của đèn điện kia rồi…
Chúng tôi đang ở gần một siêu thị mini gần nhà ga.
Ngay lúc vừa thoát ra khỏi từ con đường tử thần tối mù tối mịt, Shirota liền rút tay lại. Còn tôi thì vẫn cứ tiếp tục đạp thẳng về phía nhà ga, để lại sự im lặng của cô bạn ngồi sau lưng.
“Tôi về từ đây được rồi. Cậu về cẩn thận”.
Tôi trả lại xe đạp cho cô, đoạn bảo.
“Không phải lo, mình thuộc nằm lòng con đường này rồi”.
Shirota đáp lại bằng giọng điệu bình thường mọi khi, như thể chuyện ban nãy là do mình tôi tưởng tượng ra vậy.
“Thế à?”.
“Mai lại nhờ cậu chỉ bảo nhé”.
Shirota leo lên xe và sau đó thẳng qua siêu thị mini phía trước mà phóng về mất.
Vừa hay, dương vật tôi cương cứng lên.
__________________________________________________________________________________________________________
Dịch thuật & Biên tập bởi KuroShii