Ngay lập tức tôi đặt tay lên ngực mình.
- ....Không còn chút nhịp đập nào nữa.
Lẽ ra phải có chứ. Vậy mà giờ đây tôi không còn cảm nhận được gì nữa. Mồ hôi túa ra như tắm từ khắp các ngóc ngách trên cơ thể tôi vì quá kinh khủng.
Không, bình tĩnh lại. Nếu tim tôi biến mất như vậy thì tôi phải chết ngắc rồi chứ.
Chẳng lẽ, đây là ảo giác gì đó sao? Diễn giả có hệ kháng đối với nguyền rủa dạng tinh thần, nhưng nếu một kẻ có xếp hạng cao hơn tôi như Finocchio thi triển vài Kĩ năng huyễn tưởng lên người tôi thì vẫn có khả năng.
Nhưng từ tận xương tủy, tôi dám chắc chắn một điều. Đây, không phải ảo giác.
- Đúng như mị nghĩ mà, dù trời có sập thì bé vẫn như vậy, vẫn giữ được cái đầu lạnh cùng thái độ điềm tĩnh chết bằm đó.
- ....Bà chị đã làm trò quỷ gì vậy?
- Ôi dào, bé có lòng muốn biết thì mị cũng chẳng giấu giếm gì. Đây là một Kĩ năng gọi là Phán xét, về cơ bản thì nó có thể cưỡng bức lấy đi trái tim của mục tiêu sau khi đáp ứng đủ điều kiện là mục tiêu từ chối cùng một lời đề nghị của mị hai lần liên tục.
- Một Kĩ năng tất sát chuyên dụng để đối phó với người khác sao....Nhưng tôi vẫn sống nhăn răng ra đấy thôi.
- Cũng may cho bé đấy, hay là không nhỉ. Mà tóm lại là do bé vẫn còn trong phạm vi kết nối với nó nên mới thế. Giờ chỉ cần bé cách xa mị tầm 5 mét thôi, hoặc đơn giản hơn, là quả tim này bị mị dùng tay bóp nát thì bé tiêu đời. Nói gì thì nói, cái mạng của bé bị mị nắm trong lòng bàn tay rồi đó, theo đúng nghĩa đen lun.
Finocchio cười gằn rồi lấy tay vuốt ve âu yếm quả tim vẫn đang phập phồng kia của tôi. Không có cảm giác đau đớn, nhưng nói thật, nhìn cảnh này khiến tôi muốn ói "ia" luôn
ra đây quá rồi.
- Bé cưng ạ, bé có hơi....không, bé thực sự quá xuất sắc, và chuyện này không còn gì đáng để cười như trước nữa rồi. Thật khó mà nghĩ rằng bé mới chỉ có 16 tuổi đời thôi đấy. Dù đây chỉ là trực giác của một pédé chúa thôi nhưng mà rồi sẽ có ngày bé Noel mang đến tai họa cho Gia tộc Luciano. Phải, mị dám cá luôn đấy.
- Và đó là lí do tại sao bà chị muốn dập tắt hậu họa ngay từ khi nó mới chỉ vừa nhú mầm thôi sao.
- Đúng rồi đóa. Nhưng mị đâu có dữ dằn như mấy con quỷ đó đâu mà. Mị sẽ cho bé một cơ hội cuối cùng. Noel, gia nhập Nhà Luciano đi. Đó là cách duy nhất để bé được sống tiếp.
- Tôi hiểu rồi. Đúng là tốt bụng thật đấy.....
Tôi dùng hết chất xám của mình để nghĩ ra một kế hoạch nào đó có thể giải quyết tình thế lúc này.
Cơ thể tôi gần như đã trở nên hết đát sau trận đấu vừa rồi rồi. Kể cả có di chuyển được đi chăng nữa thì với sức của tôi mà muốn chạy thoát khỏi một Hạng A là không thể.
Tôi có nên báo cho Alma bằng Liên thông không đây? Không, dù có là Alma cũng không có bất kì cơ may nào trong việc cô ấy có thể chống lại Finocchio. Liệu có hợp lí hơn không nếu tôi bảo Alma gọi Raios tới? Cùng là Hạng A, thì việc để anh ta có thể chiến đấu ngang hàng với Finocchio cũng sẽ khả thi hơn rất nhiều.
Vấn đề là nếu bị phát hiện làm tình thế nghiêm trọng hơn như vậy, khá chắc kèo là Finocchio cho quả tim kia của tôi về với cát bụi luôn. Con mụ pédé chúa này không phải kẻ ngu ngốc đến nỗi để kẻ khác dắt mũi như vậy.
Tôi nên làm gì bây giờ? Chịu khuất phục trước lời đe dọa đó chắc?
- ....Hừừ, chuyện đó còn lâu mới xảy ra.
Tôi dùng hết sức bình sinh vặn vẹo đứng lên, rồi bước chậm rãi về phía Finocchio.
- Sao? Tới lấy lại trái tim nhỏ bé mong manh íu đúi này á? Nói cho rõ luôn nhóe, cách biệt sức mạnh giữa mị và bé chênh lệch cỡ nào, bé phải là người hiểu rõ nhất chứ nhỉ, nên đừng có mà hòng. Mà giờ mị có đưa cho bé thì bé vẫn chẳng thể làm gì được đâu. Chừng nào mị chưa ngừng sử dụng Kĩ năng thì tim của bé cũng vĩnh viễn không quay trở lại đâu nhóe.
- Finocchio Bargini, bà chị nói đúng.
- Gì? Lại lảm nhảm gì nữa thế?
Tôi sải một bước dài, tới gần với Finocchio đang nghiêng đầu thắc mắc với vẻ mặt khó hiểu kia hơn.
- Ta là kẻ sẽ thống trị đỉnh cao nhất của giới Tầm thủ. Một khi ta làm được điều đó, thì Gia tộc Luciano cũng chẳng là cái đinh gỉ gì cả, chúng chỉ đơn giản là không thể động đến ta. Nên nếu bà muốn giết ta, thì làm bây giờ vẫn còn kịp đấy.
- Khoa, khoan! Đừng có mà đột ngột tới gần như vậy chứ! Nếu mị làm rơi thì bé sẽ chết đấy có biết không hả! Này, có hiểu đây đang nói gì không thế!?
- Bà chị muốn giết ta cơ mà, không phải à? Vậy làm đi. Sao thế, làm ngay đi.
Lại thêm một bước nữa. Khoảng cách giữa tôi và Finocchio giờ gần tới nỗi có thể cảm nhận được từng hơi thở của nhau.
- Nhưng đừng quên. Khoảnh khắc bà tước đi mạng sống của ta, cũng là lúc kẻ mang tên Finocchio đã tự tay tước đi chính niềm tự tôn của một Quý tộc Nhà Bargini, phân gia trực tiếp của Gia tộc Luciano khét tiếng.
- Cái, cái gì, sao lại--?
- Giết một mối hiểm họa tương lai từ trong trứng nước khi chúng còn quá yếu, kể ra cũng là một lựa chọn đúng đắn đấy, xét trong cái thế giới cá lớn ăn thịt cá bé này. Nhưng một người đàn ông thực sự thì đâu làm vậy đúng không hả? À, nói khác đi thì là bà chị đang sợ hãi thôi. Vậy thì trái tim đó, khí độ nam nhi đó ở đâu vậy? Trả lời ta đi, Finocchio.
- S-Sao mày....rơi vào hoàn cảnh này rồi mà.....
Khuôn mặt diêm dúa của Finocchio nhăn nhúm lại vì giận dữ và hoang mang. Vì hắn cao hơn tôi một cái đầu nên khi nói chuyện, tôi thường phải ngước đầu lên trên.
Thế nhưng, lần này, không nhún nhường, tôi xoáy thẳng ánh mắt mình vào Finocchio.
- Đế vương của ta là chính Ta. Ta sẽ không bị trói buộc bởi bất cứ kẻ nào khác.
- Ực, m-mày......
Chính khoảnh khắc ấy, Finocchio phải lùi lại một bước. Khi nhận ra mình đang làm vậy, gã tự nhìn mình với một vẻ khó tin.
- T-Tao....mà lại nhún nhường như vậy....khi thi gan với một thằng nhóc ư.....?
Finocchio như chôn chân ở đó một hồi rồi đột nhiên hắn cười phá lên điên dại.
- Ahahahahahaha! Ôi quỷ thần bóng chúa ưi, xuống đây mà xem cái vẻ mặt đáng sợ của Noel ngớ ngẩn nè! Đùa thôi, đùa thôi mà! Đời nào mị lại muốn giết bé cơ chứ, Noel? Được rồi, vãn tuồng, vở kịch đến đây là kết thúc!
Khi hắn lặt bàn tay đang cầm quả tim của tôi lên, cơ thể tôi giật một cái rồi lồng ngực tôi có lại nhịp đập một lần nữa. Tôi vẫn sống. Thình thịch, rồi thình thịch, nó cứ vang lên như vậy, từng nhịp từng nhịp đều đặn sâu trong cơ thể tôi.
- Xin lũi mà, mị làm vậy là để khiến bé ngạc nhiên mà vui lên chút thui. Ấy, cha chả, mị phải đi rồi đây. Bài bái bai~~!
Finocchio cứ thế tiến thẳng ra cửa, nhưng không quên gằn giọng lầm bầm đe dọa.
- Lời đã nói ra, không thể vãn hồi đâu, thằng nhóc con chết tiệt. Nếu kẻ đã chiến thắng mị trong một cuộc thi gan mà lại chết trước khi đạt được tới đỉnh cao thì mị sẽ lôi tên đó từ mồ mả của hắn dậy mà vả cho lệch mặt.
- Nghe cũng hay đấy. Từ giờ chỉ cần đứng ngoài nhìn thôi là được.
-------------------------------------------------------------
-------------------------------------------------------------
Giữa cơn mưa xối xả, Finocchio bước đi lặng lẽ dưới một chiếc ô tán rộng màu tím, có viền như những cánh hoa.
Một trong những thuộc hạ đi đằng sau của y thở dài rồi mở lời trước tiên.
- Tiểu thư (Quý tộc), như vậy thực sự có ổn không ạ?
- Hử? Sao?
- Tôi đang nói về tên Noel đó. Không phải hắn sẽ khiến chúng ta thêm đau đầu nếu cứ tiếp tục để hắn lộng hành như vậy sao?
- Mị chẳng biết gì luôn nha! Nói đúng hơn thì á, bé ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ấy mà thui!
Finocchio nói bằng giọng hờn dỗi, rồi đột ngột đứng lại, hai vai chùng xuống thấy rõ.
- ....Đứng như mị nghĩ mà, chuyện này quá tệ, phải thế khum?
- Vâng. Chắc chắn hắn sẽ trở thành một mối họa lớn trong tương lai không xa.
- Đúng chứ.....Trực giác của mị có bao giờ sai đâu.....
- Vậy chúng ta có nên quay lại rồi xử lí hắn luôn trong một lần này không?
- L-Làm như mị có thể làm một chuyện đáng xí hổ như thế í!
Khác với những kẻ này, Finocchio không hề có ý muốn giết Noel. Tuy nhiên, bọn họ biết rõ điều ấy nên khi cứ nhìn vào cô chủ của mình, thì thay vì thất vọng, những kẻ dưới trướng
cảm thấy thú vị nhiều hơn.
- Tiểu thư, Noel đúng là một người đàn ông tốt nhỉ?
Trước câu hỏi bất ngờ này, Finocchio làm ra một vẻ mặt như thể y vừa cắn phải một viên thuốc đắng vậy.
- Ư-Ừ thì, ở tuổi đó thì bé ấy cũng khá, ừm khá tốt đó chứ....Mặc dù có hơi íu đúi tí, thế cơ mà bé ấy vẫn luôn cố gắng hết sức mình dù mọi chuyện có hơi vô vọng, điều đó khiến người ta muốn cổ vũ cho bé ấy.....N-Nhưng, nhưng! Mị hoàn toàn không có hứng thú với lũ đàn ông có khuôn mặt quá đẹp như vậy đâu, lũ đó bội bạc lắm, lại còn thuộc loại hay đi đào mỏ nữa chứ!!!! Hứ!! Gu cứng của mị là những đá đì trung niên bo đì vạm vỡ nói chuyện ngọt ngào, nghe chửa, lũ mặt thộn này nữa!!!!!
- Tiểu thư....
- S-Sao nữa?
- Đấy rõ ràng là yêu mà, không phải sao? Đúng là tuyệt diệu thật nhỉ.
- HỬỬỬỬỬỬỬỬỬỬ!!?? Lại phát ngôn xằng bậy gì đó hả!? Mị, mị giết mài!!! Không đời nào mị lại lụy một thằng oắt con như vậy được, không bao giờ!!! Mài, mài dám....BAY ĐÂU!!?? Cắt lương nó!!!! Cắt lương nó một tháng cho mị!!!!
Một tên thuộc hạ khác đột nhiên xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện quái gở này.
- Tiểu thư, chúng thuộc hạ đã bắt được Albert.
Có mấy người mang Albert lấm lem bùn sình ném lên vệ đường. So với vẻ tàn bạo thường ngày như muốn thét ra lửa của hắn, thì giờ Albert chỉ run rẩy như một con chó con thảm hại.
- Ối chu choa, không phải Albert bé bỏng đấy sao. Bẩn tưởi quá đi mất, bé lại ham chơi ở đâu rồi đúng không, chậc chậc.
- Éééc, F-F-Finocchio!
- Nào nào, gọi một tiếng "Chị cả" thì chết ai nào. Ố, mà bé cũng bị khai trừ đến nơi rồi, cũng còn còn tí tẹo quan hệ nào với mị đâu nhỉ, nên thôi, cũng được.
- L-L-Là, làm ơn hãy cứu tao với!!!! Không, tao không muốn chết!!!
Finocchio nhìn Albert, kẻ đang cầu xin hắn cứu vớt mạng sống của mình với kiểu thái độ ngang ngược đến tận cùng như vậy bằng một ánh nhìn băng giá.
- Người thì dù có bị mất tim vẫn không đánh mất lòng tự trọng của mình, còn kẻ kia thì lại chưa chết đã tỏ ra thảm bại hơn cả một cục cức rồi. Chắc cái lòng tự trọng chết bằm của mi vứt cho chó gặm rồi hả, mà có con cẩu nào thèm vào cái đống nhếch nhác này chứ. Thật khó tin rằng mi lại là con người giống bọn ta đấy. Thôi thì....Mi không muốn chết quá thảm à, thật không đó?
- Tao không muốn chết đâu!!! Nếu mày cứu tao lần này, nhất định tao sẽ làm bất cứ những gì mày sai bảo!!!
- Ố kề, thích thì cứu.
- Th-Thật sao!?
- Chứ gì nữa, mị không phiền tẹo nào đâu.
Một nụ cười ngoác đến tận mang tai trong đáng lo vô cùng xuất hiện trên gương mặt của Finocchio.
- Mị không phiền việc nuôi mi ở trong trang trại lợn của mình đâu.
- ....Mày nói gì, tr-trang trại lợn?
- Ừm hừm, trang-trại-lợn-đó-nha. Đầu tiên mị sẽ đẽo bớt hai cái tay với hai cái chân đó đi trước nè, để mi có thể đi giống mấy bé lợn con ấy mà. Mi đẹp trai thế này cơ mà, lũ lợn cái sẽ thích mi lắm đấy, biết đâu sẽ có một cuộc chiến tranh giành bạn tình ở trong đó thì sao nhỉ, à mà thôi, nếu mi thích thì lập luôn một dàn hậu cung trong đó luôn cũng được.
- S-S-S-S-S-S......
Tưởng tượng tới cái viễn cảnh ghê tởm đang đợi hắn ở phía trước, Albert hoàn toàn cứng họng, nói muốn líu lưỡi luôn rồi.
- À, có vài bé ăn nhiều lắm, lại còn ăn tạp nữa chứ, nên chúng có đớp nhầm Albert đây thì cũng xin nhẹ cái lỗi nhoa. Trước lúc đó hãy chịu khó thỏa mãn mấy bé lợn nái đã nhé.
- Đ-Đ-Đừ, đừng đùa với tao!!! Ê-Êi, dừng, dừng lại!!! Đừng có chạm vào người ta!!!! Thả ra!! Thả tao ra!!! Mau dừng tay!!!
Chẳng hỏi han nể nang gì, thuộc hạ của Finocchio cứ thế vác tên Albert lên vai. Mặc cho hắn kêu la váng trời và giẫy giụa điên cuồng trong tuyệt vọng, giờ đây cũng chẳng ai có thể cứu được hắn nữa, và cũng chẳng kẻ nào muốn làm vậy.
- Mị tự hỏi mấy bé lợn nái có thích tình nhân mới này không nhỉ?
Finocchio nghiêng đầu rồi lấy tay chọc má ra chiều có vẻ thắc mắc dữ dội lắm. Thế rồi khóe miệng của hắn dần cong lên thành nụ cười ngoác đến tận mang tai, kinh dị đủ để dọa nạt bất kì kẻ yếu bóng vía nào, quá xứng như cái danh [Gã hề Điên loạn] nọ rồi.
--------------------------------------------------------------------------
--------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Finocchio chuyển khoản cho tôi 50 triệu Fil ngay lập tức.
Sau tất cả đã xảy ra vào ngày hôm trước, tôi còn nghĩ hắn sẽ kì kèo nỉ non đòi thêm mấy cái điều kiện này nọ rồi mới đưa tiền cho tôi cơ, nhưng hóa ra lại không phải vậy. Kể ra nhắc đến mấy chuyện tiền nong giao kèo này thì hắn cũng là một tên pédé chúa sòng phẳng đó chứ.
30 triệu trong số đó là để mua cuốn Sách Kĩ năng Tru tà kia. Lúc tôi mang đủ tiền tới cửa hàng, ông chủ ở đó có vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng vui vẻ vẫn là phần hơn.
Ngoài ra, còn một thứ khác nữa, coi như là phần thưởng thêm đi. Một chiếc nhẫn bạc và một bản giao ước máu. Đây chính là thứ đang trói buộc Kouga trong thân phận một nô lệ.
- Ờm thì, với thứ này, tôi đã trở thành chủ nhân của cậu rồi đấy.
Tôi ngồi vắt chân trên ghế, rồi mở tờ giấy kia ra.
Bọn tôi đang ở trong một căn phòng lớn thuê ở Quán trọ Sao rơi. Bây giờ có hai người khác đang ở cùng tôi. Alma thì tỏ ra gắt gỏng hết mức có thể, chỉ cần chạm vào thôi là chị ta bùng nổ như núi lửa phun trào vậy, còn Kouga thì cứ đứng đó trơ trơ ra, không động đậy một chút nào như cái tượng gỗ vậy.
- Nhưng để tôi nói rõ một lần luôn. Mấy thứ như kiểu nô lệ gì đó, tôi đây cũng không có cần.
- Vậy sao các hạ còn yêu cầu họ giao ra hai thứ đó? Miễn là các hạ còn sở hữu hai cái đó, thì tại hạ cũng vẫn thuộc về các hạ mà. Các hạ muốn làm gì với tôi cũng được, sao còn nói vậy.
- Đừng quá đề cao mình như vậy, cậu cũng chỉ là có được chút tài lẻ mà thôi. Trong cái giới Tầm thủ này, sức mạnh của cậu chẳng thấm vào đâu cả, nó thuộc tầng thấp nhất của thấp nhất. Nhưng người có khả năng xuất chúng hơn một nô lệ kém cỏi như cậu có đầy ra ở ngoài kia, nhiều tới nỗi đến tôi cũng không biết hết được.
-....Rốt cuộc các hạ muốn gì?
Muốn gì ấy hả.
Mấy chuyện như kiểu tôi muốn gì đã được quyết định từ hai năm trước rồi, nó bắt đầu từ cái ngày mà tôi đã hứa với Ông trước lúc Ông qua đời.
- Tôi chẳng ước mơ gì cao xa, chỉ một điều mà thôi. Đứng trên đỉnh cao nhất trong cái nghề này. Để đạt được điều đó, thứ tôi cần không phải một con chó yếu ớt và chết nhát chỉ biết làm theo lời chủ. Mà là một con sói hung tợn và kiêu hãnh. Chắc cậu cũng vẫn chưa quên nhỉ.
Tôi lấy chiếc nhẫn và bản Khế ước ra và đưa ra cho Kouga.
- Cậu muốn làm gì với cái đống này cũng được. Kể từ giờ cậu được tự do.
- Tự do......
- Cuối cùng, tôi sẽ hỏi cậu một câu đã. Cậu là con chó hoang chết nhát? Hay là con sói đơn độc hung mãnh?
Kouga nhìn vào tờ giấy da viết bằng máu trong tay mình rồi nói.
- Tại hạ....Tại hạ đã luôn sống một đời mà chỉ toàn bị kẻ khác lợi dụng....Nên giờ dù có lấy lại được tự do đi chăng nữa, tại hạ vẫn cảm thấy chẳng thể nào mà tin nổi, cứ như đây không phải hiện thực vậy. Các hạ nói đúng, hiện giờ, tại hạ vẫn chỉ là một con chó hoang chết nhát mà thôi.....Nhưng trải qua những chuyện không tưởng như vậy rồi, tại hạ đã nhận ra một điều.
Kouga ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen kia là một ngọn lửa ý chí đang dâng cao.
- Noel các hạ, mỗ muốn được chứng kiến ước mơ của các hạ trở thành hiện thực. Nếu các hạ cần một con sói dữ tợn và hung mãnh, thì đó chính là thứ mà mỗ phải trở thành. Hướng mà các hạ chỉ tới chính là con đường mà mỗ cần phải đi. Nên, làm ơn. Xin hãy để mỗ trở thành đồng đội của các hạ.
- Chấp nhận, giờ đây cậu sẽ là thành viên của Lam Âm, Kiếm khách Kouga Tsukima ạ.
Ánh dương ấm áp chiều xuyên qua cửa sổ, hắt bóng ba người chúng tôi lên vách tường.
Cuối cùng tôi cũng có được đồng đội thứ hai rồi. Đội hình đã có vẻ khá cân bằng với sự xuất hiện của Kouga. Nói không ngoa thì giờ tôi mới quay trở lại vạch xuất phát của mình để tiếp tục dấn bước về phía trước trong chặng đường đi tới đỉnh cao.
Dù chỉ là một bước tiến nhỏ trong cả một hành trình dài thôi, nhưng suy cho cùng, đó vẫn là một bước tiến quan trọng và cần thiết.
Một bước này, sẽ khiến cho bánh xe vận mệnh tưởng chừng đã ngủ yên của tôi, lại tiếp tục xoay vòng một lần nữa.
Phải, chính nó, tôi dám chắc là như vậy.
Với những người đồng đội này, tôi chắc chắn sẽ tạo nên Bang hội mạnh mẽ nhất thế giới.
- Được rồi hai người, chúng ta ra ngoài một chút. Cần phải khẩn trương lên, chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện để trở thành một tổ đội hoàn chỉnh. Đi thôi nào, Lam Âm.