Trans + Edit: Neet-kiêm-Hikkomori
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Beta tập trung ma thuật vào thanh hắc kiếm của mình, sẵn sàng đối đấu với Huyết Nữ Vương.
“Eh?!”
Bỗng nhiên, ma lực của Beta dần mất kiểm soát. Cô giảm lượng ma thuật tung ra nhằm điều chỉnh nó về mức bình thường, nhưng nó cứ hỗn loạn không ngừng và chẳng hề có dấu hiệu dừng lại.
“Kuh!”
“Beta-sama?!”
Một cơn đau khủng khiếp tưởng chừng như xa lạ nhưng lại vô cùng thân quen chạy dọc khắp cơ thể cô.
Từ những vết thương gây ra bởi huyết tiễn , da cô bắt đầu chuyển sang màu đen.
Đây… là dấu hiệu bị quỷ chiếm hữu.
Biết quá rõ chuyện gì đang xảy ra, Beta ngay lập tức thay đổi cách sử dụng ma thuật của mình. Sự hỗn loạn dần giảm đi nhưng vẫn rất khó để kiểm soát lượng ma lực trong mình.
Huyết Nữ Vương bắt đầu tấn công.
Ngài tạo ra một quả huyết cầu lớn ngay trên đầu, ma thuật trong đó đủ để tạo ra một cơn đại địa chấn.
“Nó… trời…“
Giọng Beta run rẩy trước quả cầu thậm chí còn to hơn cả khi nãy. Ngay lúc này, cô thậm chí còn không dám cử động.
Hơn nữa, tiếng khóc than đang vang lên từ sau lưng cô.
“Claire?! Cố gắng gượng thêm chút nữa đi, tôi xin cô!”
Quay đầu lại, Beta nhìn thấy vết thương trên người Claire cũng đang dần biến thành màu đen.
Tình hình này đã quá trễ để cứu vãn.
Quả cầu máu lơ lửng trên không trung đang dần nén lại, đe doạ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
“Thưa chủ nhân đáng kính, mong ngài thứ lỗi cho tôi…”
Beta thì thào, gần như sắp khóc đến nơi... bỗng Claire thình lình mở mắt.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Claire đang nằm mơ.
Cô đang trôi nổi trong vùng không gian trắng xoá đến vô tận.
Chỉ có một mình Claire cô độc tại nơi này, chẳng có thứ nào khác tồn tại ở đây.
Yên ắng đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực mình.
“… Cô có nghe thấy tôi nói gì không?”
Nghe thấy tiếng ai đó từ đằng xa, Claire lập tức ngẩng đầu lên.
“Cô có nghe thấy tôi không…?”
Lần này cô nghe rõ mồm một.
Nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy, cô nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc đen dài óng ả. Chủ nhân của đôi mắt màu tím huyền ảo kia cũng đang nhìn về phía cô.
“Cô là…?”
“Tôi đến đây để giúp cô.”
“Giúp… tôi?”
“Phải đó.”
Cặp mắt tím đậm chuyển sang nhìn vào thân thể Claire.
“Eh? Cái quái gì đây?”
Làn da trắng sữa của Claire đang dần bị nhuộm đen.
Đây là triệu chứng mà Claire đã từng mắc phải trước đây.
“Đừng nói là… quỷ chiếm hữu?!”
“Thật ra thì không hẳn. Tình trạng mà cô gọi là “bị quỷ chiếm hữu" đã được chữa khỏi từ rất lâu bởi anh ấy.”
“Đã được chữa khỏi? “Anh ấy”...?”
“Cô biết rất rõ về anh ấy mà.”
“Tôi chẳng biết tí gì cả. Mà “anh ấy" là ai?”
Tuy nhiên, người phụ nữ với mắt tím kia chỉ nở một nụ cười đầy bí ẩn.
“Cơ thể của cô đang chết dần chết mòn theo thời gian. Đó là lý do tôi sẽ cho cô mượn sức mạnh của mình.”
“Này, từ từ đã!? Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết.”
“Tôi rất dở trong khoản giải thích sự việc cho người khác.”
“Làm ơn nói cho tôi biết. Chuyện gì đang xảy ra với cơ thể này?”
“Để xem nào, làm sao để giải thích một cách dễ hiểu nhất đây… Không may cho cô, cô đang trong quá trình dung hợp và hiện tại nó đang mất kiểm soát.”
“Xin lỗi, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả.”
“Nó hơi lằng nhằng một tý, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.”
“Cứ tự nhiên.“
“Cô có biết về “thuyết tiến hoá" không? Một thời gian dài trước đây, một đồng nghiệp của tôi trong phòng nghiên cứu đã quyết định tìm hiểu về nó và cô ta đã chứng minh rằng con người chúng ta có nguồn gốc từ loài vượn. Căn cứ theo lý thuyết của cô ấy, loài vượn đã thay đổi để thích nghi với môi trường sống của chúng trong một khoảng thời gian rất dài, dần dần chúng tiến hoá thành con người hiện nay theo thời gian. Tôi nghĩ đó là một ý tưởng thú vị, dù tôi không chắc chắn được là nó có đúng hay không.”
“Umm… Điều này có liên quan sao?”
“Đương nhiên rồi. Nhưng cô thấy đấy, một nhà nghiên cứu khác đã phản bác lại quan điểm con người thay đổi để phù hợp với môi trường sống. Mặc dù cô ta không phản bác quan điểm con người có nguồn gốc của loài vượn. Có những con vượn thông minh và những con ngu ngốc. Trong môi trường khắc nghiệt, chỉ có những cá thể thông minh mới sống sót để tái sinh sản và tăng trưởng số lượng giống loài. Cuối cùng, chỉ còn những con vượn thông minh là tồn tại và dần tiến hoá thành loài người theo thời gian.”
“Er, thế có khác gì nhau đâu? Mà khoan , điều đáng nói ở đây phải là cô đang nói về cái quái gì thế mới đúng?“
“Hoàn toàn khác nhau. Nói cách khác, lũ vượn sống sót vì chúng có thể hoà nhập với môi trường xung quanh, chúng không thể thay đổi bằng ý chí của bản thân được.”
“Chắc… là thế…?“
“À mà… umm, tôi vừa nói về cái gì ban đầu thế nhỉ?”
“Về tôi… chắc thế?”
“Đúng rồi, khả năng biến đổi và hoà nhập.”
“… Eh?”
“Nói ngắn gọn, những con biến đổi hình dạng để phù hợp với môi trường sống thì mới có khả năng sinh tồn. Vì quá trình biến đổi ấy, mà ngay vào lúc này đây, máu đang tiến hoá thành hai dạng khác biệt. Nhóm máu gốc chính là gánh nặng cho cơ thể nên chúng không thể sản sinh được nữa. Nhóm thứ hai có sự khác biệt rất rõ ràng vì nét đặc trưng của nó. Nhưng hiện giờ, cả hai nhóm máu ấy đều đang hiện hữu trong cơ thể cô, chúng cố biến đổi để dung hợp lẫn nhau. Việc biến đổi để dung hợp cả hai thứ ấy thật sự rất khó xảy ra, nhưng xui thay là chúng đang tiến hành để dung hoà lẫn nhau và càng xui hơn nữa khi cô lại chẳng hề biết cách kiểm soát. Đó là lý do tại sao máu cô đang chảy loạn hết cả lên và sẵn sàng xé nát cơ thể cô thành từng mảnh… ah, chúng ta không còn thời gian nữa rồi.”
“Cái quá…, từ từ, chúng ta đang nói đến phần quan trọng nhất cơ mà! Eh, OW!?”
Tay Claire đột nhiên đau nhói. Cô kiểm tra tay mình và thấy một vòng tròn ma thuật phức tạp được khắc trên đấy.
“Nó sẽ chỉ cho cô cách để điều khiển chúng.”
“Ah, nó biến mất rồi.”
Tất cả những mảng đen trên người cô đã biến mất.
“Không còn thời gian nữa đâu. Mọi chuyện đang chuyển biến ngày một tồi tệ hơn ở ngoài kia.”
“Thật ra mà nói thì nửa đoạn đầu đâu có giúp ích được gì đâu phải chứ?”
“Tôi sẽ mượn cơ thể cô một chút. Tôi sẽ không dùng tất cả sức mạnh của mình được, nhưng…”
Dứt lời, người phụ nữ với đôi mắt tím dần tan biến vào hư không.
“Chờ đã! Tên của cô là gì?”
“Tôi là Aurora…”
“Aurora… Tại sao cô lại giúp tôi?”
“Bởi vì anh ấy là…“
Tuy nhiên Aurora đã hoàn toàn biến cùng nửa lời nói còn dang dở.
“Thiệt luôn, chuyện gì đang xảy ra vậy trời? “Anh ấy”... gì vậy? Liệu người đó cũng là người đã chữa trị cho mình khỏi việc bị quỷ chiếm hữu sao? Cô ta chẳng chịu nói mấy phần quan trọng gì hết trơn á…”
Claire lẩm bẩm trong khi bị bỏ mặc tại không gian trống rỗng này.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Trong vòng tay Milia, Claire đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt ấy giờ đây đã nhuộm màu của những cánh hoa phi yến xinh đẹp.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇