Trans+Edit: DreadlorD
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Khi tôi leo hết cầu thang, mọi thứ có vẻ đúng như tôi dự đoán, hỗn loạn ở mọi nơi.
“Chạy trốn ngay!! Chúng có kiếm đấy!!”
“Không, chúng ta phải thoát khỏi nơi này, đồ đần!! Bây giờ hoặc không bao giờ!!”
Tù nhân trên sân đang cố đùn đẩy nhau hòng chạy thoát khỏi đây.
Tôi bị đè bẹp giữa biển người, bị đạp lên không thương tiếc.
Thật huy hoàng làm sao. Rất đúng chất dân đen.
“Bụp!? Agaaaaaaaaaaaaaa!!
Oh, sự việc này khiến tôi nhớ đến những lần đài báo đưa tin về việc có người chết do chen lấn, xô đẩy tại các buổi biểu diễn (TN: nó là “mosh-pit”, cái chỗ trước sân khấu mà các ban nhạc rock biểu diễn á, dân tình chen nhau xô đẩy thôi)
Mà, tôi chả chết nổi đâu.
“Urgh!! É!! Bụp!!”
Tôi bị đá khắp nơi như trái bóng, máu vương vãi tứ tung.
Một khi cơn bão đã qua, tôi nằm đó như một mảnh củi.
“Hwah!? C-Cid!? Chuyện gì xảy ra vậy!?”
Khi tôi đang thỏa mãn với mong muốn làm phận dân đen của mình, Clara tới và lay tôi dậy.
“Ôi, đầu tôi…”
“Lạy chúa, cậu còn sống. Xin lỗi, cậu lại lần nữa bị vạ lây bởi chúng tôi…”
Cô ấy dìu người tôi dựa vào tường.
“Đừng sợ, tôi sẽ quay lại sớm thôi. Có nghĩ vụ đang cần tôi phải hoàn thành.”
Nói rồi, Clara đứng dậy, đưa mắt nhìn bãi sân.
Cô đưa mắt dõi theo những người thuộc phe Hoàng Gia, người dân của cô, cầm vũ khí và đứng lên chiến đấu chống lại lũ lính canh trại.
“Không nhân từ, không khoan nhượng!! Chúng ta sẽ ra khỏi đây!!”
“Nhanh chân lên nào, thời gian là vàng là bạc!!”
Vung những thanh kiếm trên tay, họ chém phăng lũ cai ngục.
Không chỉ những người thuộc phe Hoàng Gia, đám dân không phe phái cũng sẵn sàng tận dụng cơ hội này để cho những tên canh gác ăn đấm.
“Khốn nạn thật! Chúng lấy vũ khí ở đâu vậy…!!”
“Không ổn chút nào, gọi cứu trợ ngay!!”
Hoàn toàn bị áp đảo quân số, đám lính canh bắt đầu mất đi vị thế.
Nhìn thì có vẻ như những người phe Hoàng Gia đang có lợi thế. Tuy nhiên, tôi cảm nhận được một lượng lớn quân lính bên ngoài bức tường kia. Chúng hẳn là quân cứu trợ cho bọn lính canh. Một vài trong số chúng thậm chí có cả pháp kiếm.
Ma kiếm hẳn sẽ dập tắt cuộc bạo loạn này ngay thôi, bởi tất cả tù nhân tại trại giam này nều đang đeo trên mình vòng cổ phong ấn mana.
Một thanh pháp kiếm sẽ như một người trưởng thành đấu với đứa trẻ nếu so với một người bình thường. Và đứa trẻ nắm chắc phần thua, 100%.
“Tốt lắm. Chúng đang dần bị đẩy lùi rồi!!”
“Bây giờ, kiếm CÚ và ta sẽ có thể--!”
Ngay khi ấy, chỉ một chút trước khi họ kịp áp đảo đám lính canh – cánh cổng bên ngoài bỗng bật mở.
Ngay sau đó là đám lình vũ trang, giáp trụ đầy đủ xông tới đàn áp họ.
“Dừng lại!! Hạ vũ khí xuống và đầu hàng ngay lập tức!!”
“Hả? Quân cứu viện!? Tại sao lại là lúc này… !”
“Tệ thật. Không ngờ chúng tới sớm vậy...”
Yeah, tôi cũng thấy chúng có mặt hơi sớm thì phải. Nhưng dù gì thì cũng xảy ra rồi, tình thế giờ đảo ngược rồi.
“Không- Chúng ta đáng lẽ vẫn còn thời gian. Tại sao...”
Sắc mặt của Clara thất vọng thấy rõ.
Có vẻ cô ta không ngờ tới việc bị cản lại vào lúc này.
Vô cùng nhuần nhuyễn, đám quân viện trợ nhanh chóng bao vây những người nổi loạn.
“C-Chúng tôi vô tội!!”
Những kẻ không phe phái bắt đầu xuôi theo dòng chảy, đều đồng loạt hạ vũ khí.
“P-Phải đó, bọn tôi không hề có ý định...”
Mới vài phút trước còn sung mãn lắm cơ mà.
Mà kệ đi, giờ chỉ còn những người theo phe Hoàng Gia vẫn đang đứng vững, sẵn sàng chiến đấu chống lại lũ lính canh. Nhìn gương mặt họ kìa, thật u ám, nhưng vẫn quyết tâm nắm chặt vũ khí trên tay.
“Cảnh báo cuối cùng, hạ ngay vũ khí xuống.”
Một kẻ dường như là chỉ huy nói.
Họ vẫn muốn chiến đấu, bởi chẳng còn cơ hội nào nữa.
“Xin lỗi Cid. Tôi phải đi rồi.”
Clara thì thầm. Rồi cô đứng dậy, hạ quyết tâm tiến bước với tư cách là người đứng đầu phe Hoàng Gia.
Và mọi thứ kết thúc... đáng lẽ là vậy.
Đảm bảo không ai nhìn thấy, tôi bắt đầu chuẩn bị.
“Mọi người, vậy là đủ rồi...”
Đứng trước những hầu cận trung thành, Clara lên tiếng.
Và đó là lúc, tôi bắt đầu xóa mờ đi sự hiện diện của bản thân, sự dụng siêu túc độ và rồi, âm thanh của Shadow cất lên.
“—Cuộc chiến hẳn là kết thúc rồi nhỉ.”
Tiếng nói của Shadow vang vọng khắp nơi.
“Huh? Tiếng gì vậy!?”
“Ngươi là ai!? Ra mặt đi!!”
“Tôi có thể ngay thấy hắn, nhưng từ đâu vậy!?”
Sự hiện diện đã hoàn toàn bị che giấu, không ai có thể thấy được tôi.
“—Không phải, ngươi còn nghĩa vụ cần hoàn thành sao?”
Đây đích thị là những gì tôi muốn làm.
Giây phút ngọn lửa hi vọng lờ mờ vụt tắt, một giọng nói từ màn đêm dần bao phủ muôn nơi!
“Gì vậy? Đó có phải là CÚ không?”
“Không, đó không phải CÚ.”
“Tìm hắn ta ngay! Hắn chắc chỉ ở gần đây thôi!”
Đám đông dần co ro vì sợ. Thật tuyệt.
“—Chị ngươi, cô ta vẫn đang chiến đấu không ngừng nghỉ. Vậy nên đừng chùn bước, đừng dừng lại, và rồi hai ngươi sẽ được đoàn tụ...”
“Eh, chị của ta...? Từ đã, ngươi là ai!?”
Tôi trả lời, truyền sức mạnh vào lời nói.
“Tên ta là Shadow. Kẻ ẩn mình trong màn đêm sâu thẳm, kẻ săn lùng trong đêm dài u tối…”
“Là Shadow sao!? Đó chẳng phải là kẻ đã xuất hiện trong Lễ hội Chiến Thần...?”
“Shadow!? Kẻ đã đánh bại Beatrix, tên Shadow đó ư...?”
“K-Không đời nào! Thế quái nào hắn lại có mặt ở đây được!?”
“Shadow ở đây cũng có nghĩa là lũ Ảnh Viên đã liên minh với Hoàng Tộc ư...?”
Phải, đúng vậy, nhiệt huyết hơn nữa nào. (TN: tính dịch thành “hãy quẩy lên nào” :v)
“—Nếu ngươi thiếu sức mạnh, hãy để ta chặt đứt thứ xiềng xích níu giữ ngươi.”
Tôi nói, rồi vô vàn mảnh slime bay xuống sàn, phá tan từng dụng cụ phong ấn mana một.
“Vòng cổ...”
“N-Nhưng bằng cách nào, tất cả chúng đều bị phá hủy...”
“Vậy ra đây là Shadow... Tại sao...? Không, đây là cơ hội cho chúng ta!”
Hàng loạt vòng cổ bị vỡ và rơi xuống, tôi nói lời cuối.
“—Hãy vùng vẫy, hãy chiến đấu. Để nắm lấy vận mệnh bản thân bằng chính đôi bàn tay...”
Mana trong tôi bùng nổ, phủ khắp sân một màu tím rực rỡ.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
TN: Ei ya, lâu lắm mới ngồi làm solo, có gì anh em để ý xem có sai sót không nha, báo t sửa lại