Tốt… Đã thành công thu phục Bridget, giành quyền điều khiển con tàu.
Tôi quay lại chỗ đám Aisha.
“Có gì mới không?”
“Không hề. Dường như phía anh cũng ổn thoả nhỉ.”
Quả đúng là Aisha, tôi còn chưa nói gì mà.
Có lẽ cô ấy đã thấy trước được là tôi sẽ thành công.
Nhưng tôi vẫn giải thích lại cho các nàng khác ngoài Aisha, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Ta đã giành được tàu. Bridget sẽ hợp tác với chúng ta.”
“Ra thế? Vậy là ngài đã thuyết phục được người đàn bà cứng đầu đó.”
Trong mắt Melia, Bridget là một đối thủ khó thương thảo.
Mà, cũng đúng.
Ban đầu cô nàng còn chống cự lại ma thuật quyến rũ của tôi nữa.
“Không người phụ nữ nào lại không gục ngã trước ta.”
“Chưa bàn đến chuyện đó… Thật mừng là ngài đã an toàn, chủ nhân.”
Mặt khác, có vẻ Leona đã lo lắng suốt cho tôi.
Vì hiệu lực của ma thuật là vĩnh viễn và còn có nguồn ma lực vô tận, tôi sẽ không bao giờ thua.
Nhưng quả thực tôi đã khiến họ lo rồi.
Đành vậy.
Tôi sẽ ban thưởng.
“Leona, tới đây nào.”
“Ngài cần gì ạ, chủ nhân?”
Tôi đột ngột ôm lấy Leona.
Mặc dù là một hiệp sĩ, cô ấy kinh ngạc và mặt đỏ rực, luống cuống tránh ánh nhìn của tôi.
“Em nghĩ gì vậy? Đừng có lo lắng vô ích. Không đời nào ta lại thua chỉ với mức độ như vậy.”
“Em mừng là ngài an toàn…”
“Đã khiến em phải lo rồi…”
“…Nghĩa vụ của hiệp sĩ là bảo vệ chủ nhân mà.”
Tôi đoán đó là tính cách hiệp sĩ của cô ấy.
Từ giờ tôi nên bận tâm đến bản thân mình một chút.
“Cảm ơn, Leona.”
“Vâng… Em là thanh kiếm của chủ nhân.”
“Aa, không công bằng. Em nữa, em nữa.”
Eunice cũng muốn được ôm như Leona.
“…Rồi rồi.”
Tôi ôm lấy Eunice khi cô lại gần.
Eunice nhỏ con hơn Leona nên cảm giác khác hẳn.
“Cảm ơn, onii-chan… Em cũng muốn… được không?”
Rồi, Eunice đưa đôi môi lại gần quyến rũ tôi.
Nàng này đúng là phù thuỷ quỷ quyệt mà.
“…Không, đủ rồi. Hôm nay anh thấy hơi mệt.”
“U-n… Biết rồi. Vậy lúc khác nhé?”
“Chuyện là thế đấy. Anh dùng ma thuật quyến rũ, thu phục Bridget và giành lấy con tàu. Mấy em thì sao?”
Tôi quay sang Aisha.
Cô ấy lắc đầu.
“Không có gì mới. Biết rằng đây là cuộc đàm phán trực tiếp với thuyền trưởng nên đám thuỷ thủ không dám làm gì cả.”
Điều đó chứng minh uy quyền của Bridget.
Thêm nữa, chúng tôi đã phô diễn tiềm lực chiến tranh rồi. Nếu không ngu ngốc thì tất nhiên họ sẽ phải án binh bất động.
“Bridget đang ngủ. Mai chúng ta sẽ khởi hành.”
“Onii-chan, anh mãnh liệt đến mức--?”
“Vừa phải.”
“Buu, em muốn làm đến khi nào không đứng được thì thôi.”
Tôi ngó lơ mẹ trẻ Eunice.
“Giờ thì, hãy nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai.”
Thuyền trưởng đang ngủ nên con tàu sẽ không di chuyển.
Chúng tôi cũng đi ngủ để khởi hành đến Japoneru vào ngày mai.
Không thể đi nếu chưa chuẩn bị kỹ càng được.
***
Sáng hôm sau, Bridget lập tức điều khiển tàu hướng đến Japoneru.
“Thu mỏ neo! Khởi hành!”
Bridget ra lệnh.
Dáng vẻ cô ấy hoàn toàn khác so với tình trạng hôm qua, khí chất đúng địa vị thuyền trưởng.
Cơ mà, do tôi tưởng tượng hay sao, biểu cảm của Bridget có hơi mờ mịt.
Tôi lên tiếng.
“Sao thế? Có gì lạ à?”
“Em nghĩ hiện biển Japoneru có chút đáng ngờ.”
“Anh không thấy gì cả.”
Nhưng, khi nhìn lên, là một bầu trời quang mây.
Khó mà tin được biển sẽ chuyển xấu với thời tiết này.
Có những dấu hiệu mà người không sống trên biển như tôi không biết chăng.
“Anh sẽ sớm hiểu thôi. Sắp có biến rồi.”
Nhưng, vài giờ sau, đúng như Bridget nói, biển trở nên dữ dội.
“Vừa rồi trời còn đẹp mà, sao giờ lại thành thế này?”
“Có lẽ là do chúng ta sắp đến Japoneru. Không ổn rồi…”
Rắc rối thật.
Tôi đã yêu cầu các cô gái ở lại phòng.
Nhỡ họ rơi xuống biển là chấm hết.
Nếu rơi xuống biển thì tôi còn quay lại bằng ma thuật được.
“Khốn thật, cứ như bầu trời ban nãy là trò đùa ấy.”
“Thường thì không như vậy đâu. Biển động dữ dội thế ni quả là kỳ lạ.”
Đang nói chuyện với Bridget, tàu chúng tôi bị chao đảo mạnh bởi những con sóng dữ.
Đám thuỷ thủ làm việc, chạy qua lại trên boong.
Đến mức này thì phải dùng ma thuật, nhưng khi tôi thử ngăn cơn bão bằng ma thuật thì chẳng có gì xảy ra cả.
Có thứ gì đó trong cơn bão đang chặn phép thuật.
May mắn với người thành thạo phép thuật như chúng tôi, dù tàu có lắc thế nào cũng không bị say sóng, dù sóng đánh thế nào cũng không dính ướt.
“Bao lâu nữa thì tới Japoneru?”
“Đáng lẽ phải tới rồi mới đúng, chúng ta không thể biết được vì cơn bão này…”
“Hiểu rồi. Nếu có chuyện lạ gì nữa thì hãy nói với anh.”
“Anh định về phòng sao?”
“Ừ. Mọi chuyện trông cậy vào em được chứ?”
“Anh nghĩ em là ai hả? Cứ giao cho em!”
“Fuu… Tốt lắm.”
Giờ thì, làm gì đây?
Tôi có hơi mệt vì con tàu cứ lắc qua lại.
Tôi rời khỏi Bridget vì đi thăm các cô gái khác.
Tuy nhiên, đúng lúc ấy, cơ thể tôi bị tấn công bởi một cảm giác kỳ lạ.
“Gì thế?”
“Anh sao vậy? Có chi không ổn ư?”
Hình như Bridget không nhận ra.
“Đừng để tâm. Không có gì đâu.”
Nếu phải so sánh thì nó giống cảm giác lúc tôi bước vào lỗ hổng không gian.
Tôi nhớ lại nó vì đang ở trên biển chăng?
***
Bridget và đám thuỷ thủ đang làm rất tốt, còn tàu đã an toàn ra khỏi cơn bão.
Trời nhanh chóng trong trở lại sau khi tôi dính phải cảm giác khó chịu một lúc trước.
Có vẻ đất nước này cắt đứt ma thuật từ bên ngoài.
“Ấy, gần quá! Japoneru trong tầm mắt kìa.”
Nghe vậy, tôi nhìn theo hướng Bridget chỉ.
Đúng thật, đó là một hòn đảo, bờ biển có thể thấy từ đằng xa.
“Vùng đất đó là Japoneru à?”
“Anh nghi ngờ em ư? Không có hòn đảo nào khác ở ni mô. Đó chắc chắn là Japoneru.”
Vậy là đã đến.
Không thể cập cảng vì đây là tàu hải tặc, chúng tôi thả neo ở gần bờ biển.
Quả là may mắn khi đến đích sau cơn bão vừa rồi.
“Đến Japoneru rồi đó, chúng ta làm gì ở ni thế?”
“Bridget hãy ở đây để có thể ra khơi bất cứ lúc nào.”
“Được. Em là người canh tàu mà.”
Tôi đã thử ở Forza Command nhưng quả là không thể trực tiếp dịch chuyển vào qua lãnh thổ Japoneru.
Vậy thì, có khả năng cũng không thể dịch chuyển để thoát khỏi đây từ bên trong đất nước.
Dù nghĩ là sẽ ổn thôi nhưng chuẩn bị phương án phụ vẫn tốt hơn.
“Nào, đi lấy báu vật của vu nữ thôi.”
Thả nèo xong, tôi, Aisha, Eunice, Melia và Leona lên một con thuyền nhỏ để vào bờ.
“Cuối cùng cũng đến.”
Như Aisha nói, quả là hành trình dài.
Âm thanh sóng xô bờ cát cứ lớn dần.
Chúng tôi tiếp tục chèo, con thuyền cập bờ và hơi rung lắc.
“Giờ thì, chúng ta cần thông tin về đất nước này. Hãy đi tìm làng hoặc thị trấn xem.”
“Chủ nhân. Em đã thấy từ trên tàu, có thứ như cảng ở phía bên kia. Ý ngài sao ạ?”
“Được. Hãy đến đó thôi.”
Trước tiên là kiếm dân đã.
“Onii-chan. Kia là gì thế?”
Trên đường đến cảng, Eunice hỏi tôi về một tảng đá dẫn đường xuất hiện.
“Là biển chỉ đường. Cái này em phải thấy nhiều rồi chứ?”
“Thế à? Nhưng kiểu thiết kế trên đá này là lần đầu tiên đấy.”
“Vậy chắc đây là thứ chỉ có ở Japoneru.”
Nói mới nhớ, tôi cũng chưa thấy một công trình bằng đá nào kể từ lúc đến thế giới này.
Tôi đã thấy nhiều ở thế giới cũ rồi nhưng tấm bia đá được khắc chữ thủ công như này thì chưa từng.
Cảm giác cứ như Nhật Bản thời Edo vậy.
Bảo sao Eunice thấy lạ.
Japoneru là đất nước có nền văn hoá khác biệt tự phát triển mà.
“Chúng ta sẽ sớm biết khi đến nơi. Đi nào.”
“Đây là một thị trấn cảng à? Toàn những toà nhà kỳ lạ thôi.”
Có vẻ họ bối rối vì thấy tôi đi cùng phụ nữ.
Mọi người đều nhìn tôi.
…Kệ đi.
Lúc này thông tin là thứ được ưu tiên.
“Tôi muốn hỏi về vu nữ.”
Tôi gọi một người phụ nữ gần đó.
Dùng ma thuật quyến rũ phiền phức lắm, cứ hỏi trực tiếp cho nhanh.
“Ngài ấy sống trên đỉnh ngọn núi phía bên kia.”
“Đó là nơi ở của vu nữ à?”
“Đúng vậy. Vu nữ-sama sống trong một đền thờ thần đạo.”
“Cảm ơn nhiều.”
Đã biết chỗ ở của vu nữ.
Đi luôn cho sớm sủa.
Không biết cô ta là kiểu người thế nào đây?...