Nhưng hết lần này tới lần khác, Sầm Phu Tử lại cố ý không đối kháng chính diện với Lã Phụng Tiên. Rõ ràng hắn mạnh hơn Lã Phụng Tiên một cảnh giới nhưng lại cố ý trì hoãn, chỉ không để Lã Phụng Tiên tới cứu viện Sở Hưu, hơn nữa cũng không muốn liều mạng thụ thương, quả thật hết sức ghê tởm.
Sở Hưu khoát tay, truyền âm nói: “Không cần đuổi, nội phủ ta bị thương rồi. Vừa rồi ta chỉ dọa hắn mà thôi, chúng ta có thể tìm cơ hội khác giết chết hắn, nhưng giờ hắn đã trốn, có muốn đuổi cũng chẳng kịp.”
Lã Phụng Tiên gật nhẹ đầu, đi theo Sở Hưu về phía gốc cây đồng xanh ở chính giữa.
Những võ giả tranh đoạt ven đường lao nhao. nhường chỗ, cho dù là đám người Việt Nữ Cung cũng vậy.
Thắng làm vua thua làm giặc, giờ Hạ Hầu thị trọng thương bỏ chạy, người của Ba Sơn Kiếm Phái cũng chạy, Sở Hưu hoàn toàn xứng đáng là kẻ mạnh nhất nơi này.
Mặc dù trong số võ giả tán tu cũng kiếm được vào. võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất cùng Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng thực lực căn bản không cách nào so với thất thúc.
Chênh lệch trong cùng cảnh giới cũng rất lớn, tối ¡ thành cỡ Doãn La Hoa, hắn thậm chí không nắm chắc ngăn cản ba mũi tên của thất thúc.
Đúng lúc này Thông Thiên Tháp đột nhiên lắc lư, Sở Hưu biến sắc, vội vàng nói: “Mau mau cướp lấy hộp báu trong kho vũ khí, chỉ chọn cái trên nhất, lấy được bao. nhiêu thì lấy!”
Thông Thiên Tháp tỏa ra chấn động, chứng tỏ tòa tháp này đã sắp chìm về lòng đất, giờ không ra, sau này cũng không ra được.
Bí hạp trên đỉnh gốc cây đồng xanh bị Sở Hưu cầm trong tay, lần Thông Thiên Tháp này Sở Hưu bỏ công sức nhiều nhất, nhóm Lã Phụng Tiên cũng ngầm thừa nhận, Sở Hưu cầm nhiều nhất cũng là chuyện bình thường.
Những người khác cũng không dám cướp đoạt với Sở Hưu, cho nên sau khi phe Sở Hưu cầm hộp báu trên đỉnh cao nhất cùng mười cái gần đó nhất, lập tức quay người rời đi.
Đám người Lã Phụng Tiên cũng lấy đủ, không hề lưu luyến, còn một số hộp báu tầm giữa với dưới đám người Sở Hưu không hề động tới, ngược lại cho những võ giả tán tu cơ hội.
Thông Thiên Tháp lắc lư càng ngày càng dữ dội, nhưng những người này lại chẳng hề có dấu hiệu muốn đi.
Sở Hưu cũng chẳng có hảo tâm đâu nhắc nhở đám người này, huống hồ cho dù y có nhắc cũng vô dụng.
Lợi ích trước mắt, rất ít người có thể khống chế lòng tham của bản thân.
Sở Hưu dám khẳng định, nếu mình nhắc nhở, bọn họ. chắc chắn sẽ cho rằng mình muốn độc chiếm những thứ này nên mới mở miệng đe dọa.
Sau khi đám người Sở Hưu đều đã rời khỏi thất thúc, toàn bộ Thông Thiên Tháp mới lung lay, triệt để chìm xuống.
Một số võ giả theo sau Sở Hưu trốn ra sắc mặt vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi nếu họ khi đi, e là chính họ đã bị chôn bên dưới lòng đất rồi.
Thông Thiên Tháp hoàn toàn chìm xuống, người của Việt Nữ Cung kiếm được chút lợi lộc xong lập tức rời đi, những người khác cũng vậy.
Sở Hưu nhìn sang phía Lã Phụng Tiên hỏi: “Lã huynh, sắp tới các vị có dự định gì không?”
Mạc Thiên Lâm nói: “Trước đó ta cũng không có. việc gì nhưng Tạ huynh dẫn Lã huynh tới tìm ta, chúng ta định tới Quan Trung tụ họp với Sở huynh một chút.
Có điều giờ Sở huynh đang thụ thương, ta cũng cần mang đồ lấy được từ Thông Thiên Tháp cùng tin tức về Mạc gia, vậy không quấy rầy Sở huynh nữa.”
Tạ Tiểu Lâu cùng Lã Phụng Tiên đều gật đầu, mặc dù Sở Hưu trông có vẻ không việc gì nhưng mọi người đều biết tình huống lúc này của Sở Hưu chắc chắn không tốt, giờ cũng không phải lúc nói chuyện phiếm.
Lã Phụng Tiên cũng nói: “Ta xông xáo ở Tây Sở một thời gian, giờ định về quê hương bên Bắc Yên xem sao.”
Ngày trước Lã Phụng Tiên bị ép rời khỏi Bắc Yên là do hắn cùng Sở Hưu tranh đoạt cơ duyên của Nhiếp Đông Lưu, bị Tụ Nghĩa Trang ép phải rời khỏi Bắc Yên.
Còn giờ thực lực Lã Phụng Tiên đã tăng cường thêm rất nhiều, có tu vi Ngũ Khí Triều Nguyên, sức chiến đấu lại sánh ngang đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, lúc này hắn trở lại Bắc Yên hoàn toàn không e sợ gì Tụ Nghĩa Trang.
Ngoại trừ tông sư võ đạo Nhiếp Nhân Long đích thân xuất thủ, Lã Phụng Tiên đều nắm chắc có thể trốn thoát.
Huống hồ Nhiếp Nhân Long cũng không phải kẻ ăn no sinh sự, hắn đường đường đường tông sư võ đạo, trang chủ Tụ Nghĩa Trang, có vô số việc cần làm, rảnh rỗi gì mà tới gây sự với Lã Phụng Tiên vì chuyện vớ vẩn của tiểu bối từ đời tám hoánh nào rồi.
Đám người hàn huyên một hồi, Sở Hưu trực tiếp. mang đồ vật tạm biệt bọn họ rồi đi khỏi.
Cùng lúc đó, trên con đường nhỏ hướng về Đông Tề, Hạ Hầu Vô Giang đang chờ thất thúc.
Sau khi bị ép rời khỏi Thông Thiên Tháp, Hạ Hầu Vô Giang hận tới mức thiếu chút nữa nghiến nát hàm răng.
Hạ Hầu Vô Giang không hận vì không đoạt được bảo. vật trong Thông Thiên
Tháp, hắn hận vì mình lại bại, bại dưới tay Sở Hưu.
Dường như từ lần đầu gặp Sở Hưu trở đi, hắn chưa từng chiếm được chút ưu thế hay lợi lộc nào từ tay y.
Có điều Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng nghĩ quá nhiều, hắn không phải loại kém cỏi tâm cảnh yếu ớt như Lâm Khai Vân ở Kiếm Vương Thành, bị Sở Hưu đánh bại một lần là không gượng dậy nổi.
“Thất thúc!”