Chỉ có điều những thế lực này không biết là thật sự cho rằng Trương Sở Phàm là truyền nhân Côn Luân Ma Giáo hay chỉ đơn thuần không muốn trở mặt với Trương Sở Phàm cho nên đều nhẫn nhịn, cũng như Lâm gia hiện tại.
Lúc này gia chủ Lâm gia sắc mặt khuất nhục đứng trong đại sảnh hừ lạnh nói: “Trương Sở Phàm, ta đã đưa ngươi thứ ngươi muốn rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Trong Bạch Sơn Phủ, Lâm gia cũng coi như gia tộc lớn nhưng đặt tại toàn bộ Nhạc Bình Quận lại chẳng mấy nổi danh. Gia chủ Lâm gia cũng chỉ có thực lực Nội Cương cảnh mà thôi.
Người khác nghĩ thế nào, gia chủ Lâm gia không biết, hắn chỉ biết gia tộc của mình không thể đánh nổi Trương Sở Phàm buộc phải nhận thua. Nếu không làm sao hắn lại để Trương Sở Phàm này lớn lối như vậy?
Lúc này nghe gia chủ Lâm gia nói vậy, Trương Sở Phàm cười lạnh một tiếng nói: “Ta muốn thế nào ư? Ta chỉ muốn lấy lại những thứ mất đi ngày trước mà thôi!
Ngày trước Lâm gia ngươi tỷ võ kén rể, rõ ràng ta là bên thắng nhưng chỉ vì ta xuất thân tán tu chứ không phải thế gia mà các ngươi vi phạm lời hứa, không những không gả con gái cho ta mà cả phần thưởng cho người chiến thắng cũng không trao, chỉ dùng mấy thứ linh tinh đuổi ta đi. Lâm gia ngươi tưởng ta là ăn mày chắc?