Truyện Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ - Tống Trường Ly (full) : chương 110
_________________
Thoắt cái đã hết một đêm, khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây dày rọi vào cửa sổ quán trọ, lá bùa truy vết ăm ắp linh khí cuối cùng cũng được vẽ xong.
Trường Ly nhìn lá bùa phức tạp trên bàn, chầm chậm thở hắt ra một hơi, xoay cổ tay đã mỏi nhừ.
Bên tay trái nàng là mớ bùa vẽ hỏng bày bừa khắp bàn.
Trường Ly lấy một sợi tóc nhặt được trong hành cung ra, cẩn thận đặt lên lá bùa.
Nàng đang định niệm chú kích hoạt lá bùa thì Yên Cửu giơ tay cản lại.
“Để ta, nàng vẽ bùa cả đêm đã hao tốn quá nhiều linh khí rồi.”
Trường Ly cũng không cố thể hiện, né sang một bên nhường chỗ cho chàng.
Yên Cửu tiến lên một bước, đứng trước bàn nín thở tập trung tinh thần, bắt đầu dùng linh lực kích hoạt bùa.
Được linh lực kích hoạt, lá bùa bỗng rung lên, thế rồi nét mực son trên giấy bắt đầu chuyển động như vật sống.
Lá bùa màu vàng nhạt trên mặt bàn từ từ bay lên, phát ra một luồng sáng trắng ở trung tâm. Luồng sáng ấy kéo dài thành một tia sáng mỏng manh chỉ thẳng về hướng Đông Nam.
Mắt Trường Ly sáng rực lên, “Yên Tiểu Cửu, bọn mình thành công rồi!”
Yên Cửu cầm lá bùa đi trước, “Gọi Tân Thập Tam dậy, bọn mình khởi hành ngay!”
Thế là chiếc xe quỷ lại lên đường, chạy như bay về hướng Đông Nam.
Càng đi, tia sáng trắng kia càng hiện rõ.
Tân Thập Tam vừa điều khiển xe quỷ vừa líu lưỡi.
Không ngờ cách tìm kiếm của Nhân tộc lại hiệu quả đến vậy, mới đó đã tìm ra phương hướng.
Đến khi mặt trời nhô cao, Yên Cửu nhìn lá bùa đang mờ dần trên tay mình, nhíu mày nói: “Lá bùa này sắp mất hiệu lực rồi.”
Trường Ly vội lôi hai tờ giấy vẽ bùa còn sót lại ra vẽ tiếp.
Sau lần đầu thành công, nàng đã rút được kinh nghiệm, biết phải vẽ như thế nào nên vẽ hai lá này nhanh hơn nhiều.
Khi lá bùa trên tay Yên Cửu hoàn toàn mất hiệu lực, Trường Ly nhét lá bùa mới vào tay chàng.
Yên Cửu kích hoạt lá bùa mới chỉ hướng cho chiếc xe quỷ.
Trường Ly siết chặt lá bùa cuối cùng, thầm cầu khấn hai lá bùa này sẽ hoạt động tới khi họ tìm thấy phu nhân.
Hai canh giờ sau, lá bùa thứ hai cũng mất tác dụng.
Bọn họ phải dùng tới lá cuối cùng.
Lúc này, xe quỷ đã chạy đến gần một tòa thành.
Tân Thập Tam ngoái lại hỏi: “Chúng ta chạy vào thành luôn hay sao?”
Thấy tia sáng trắng chỉ thẳng vào thành, Trường Ly gật đầu xác nhận: “Cứ vào thành trước đi.”
Sau khi vào thành, chiếc xe quỷ chạy chậm hẳn đi vì trong thành tập nấp người xe qua lại nên không thể chạy nhanh như ở chốn đồng không mông quạnh được. Hơn nữa đường sá trong thành lại quanh co nên họ phải thường xuyên chạy vòng vèo.
Trường Ly thấy hơi sốt ruột.
May mà lá bùa càng lúc càng sáng chứng tỏ họ đang từ từ đến gần mục tiêu.
Đi lòng vòng hết nửa thành, Yên Cửu nhìn tia sáng trắng liên tục xoay mòng mòng như có điều suy nghĩ, “Xem ra vị phu nhân kia đang ở trong tòa thành này.”
Chàng vừa dứt lời thì lá bùa trên tay chàng cũng mất tác dụng, tia sáng trắng lóe lên hai cái rồi tắt ngúm.
Trường Ly bất giác cắn môi dưới, tòa thành này không nhỏ chút nào, ắt là khó mà tìm ra chỗ phu nhân đang lẩn trốn.
Hơn nữa vì sợ Quỷ chúa tra xét nên chắc chắn phu nhân sẽ ru rú trong nhà không dám ra đường.
Thấy cô nhóc mặt ủ mày ê, Yên Cửu đưa tay xoa đầu nàng trấn an, “Bọn mình tìm nơi này đó tá túc rồi tìm dần vậy.”
Tân Thập Tam lái xe quỷ tới quán trọ gần đó nhất, nghĩ bụng: Có thể xác định Triêu phu nhân trốn trong tòa thành này thì đã đỡ hơn phải tìm khắp Quỷ vực nhiều rồi. Nếu Quỷ chúa dùng cách của Nhân tộc thì Quỷ vực đã chẳng bị phong toả làm hắn với Ngọc Nương phải chia lìa đôi ngả, khó lòng gặp lại.
Nghĩ đến đây, Tân Thập Tam ra sức lắc đầu nguầy nguậy hòng vứt suy nghĩ bất kính ấy ra khỏi đầu.
Sao hắn lại to gan đến mức dám có ý kiến ý cò về mệnh lệnh của Quỷ chúa chứ? Quỷ chúa phong toả Quỷ vực ắt có cái lý của ngài ấy, nhất định là do hắn dốt quá nên mới không hiểu được dụng ý của Quỷ chúa.
Tân Thập Tam vừa nghĩ lung tung vừa theo Trường Ly và Yên Cửu vào quán trọ.
Thuê phòng xong, Trường Ly quyết định lượn quanh thành một vòng để xem có cách nào khác không.
Yên Cửu đi theo nàng, thầm nghĩ cách mua lậu giấy vẽ bùa. Nếu là lúc Quỷ vực chưa bị phong toả thì chuyện này dễ như trở bàn tay, nhưng giờ thì đúng là hơi khó thật.
Trường Ly đi dọc con phố, liếc nhìn cửa tiệm hai bên đường, thầm mường tượng ra bản đồ sơ lược của toà thành này trong đầu rồi cân nhắc xem nếu nàng là phu nhân thì sẽ chọn một nơi thế nào để lẩn trốn.
Đang đi, Trường Ly chợt ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc. Nàng hít hà một hơi rồi hỏi, “Yên Tiểu Cửu, huynh có ngửi thấy mùi gì không?”
Yên Cửu cũng vô thức hít sâu một hơi, nhận ra đó là mùi bánh ngọt thơm nức bay từ đằng xa tới. Đọc 𝘵r𝗎𝘺ện ha𝘺 𝘵ại ﹢ 𝘵r𝗎𝐦𝘵r 𝗎𝘺𝑒n.𝑉n ﹢
Chàng bật cười hỏi: “Nàng đói bụng à?”
“Đâu có.” Trường Ly hơi híp mắt lại, cố nhớ lại xem đây là mùi gì.
“Huynh có ngửi ra đây là mùi bánh gì không?”
Yên Cửu ngớ ra, nhíu mày ngẫm nghĩ rồi bảo: “Mùi khá ngọt, chẳng lẽ là loại bánh hoa nào đó?”
Trường Ly lần theo mùi thơm mà đi tới, “Giống lắm luôn ấy, nhưng chắc không phải đâu. Phu nhân từng bảo ta rằng âm khí ở Quỷ vực dày đặc khiến cỏ cây khó mọc nổi nên không có ai bán bánh hoa đâu.”
Càng đến gần, mùi ngọt trong không khí càng nồng hơn.
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Trường Ly, “Là mùi bánh bò trắng!”
Nàng rảo bước đi như chạy tới trước tiệm bán bánh bò trắng.
Chủ tiệm thấy nàng thì đon đả mời chào: “Quý khách mua ít bánh bò trắng nhé, bánh mới ra lò nên xốp mềm thơm ngọt lắm.”
Trường Ly chưa kịp nói gì thì Yên Cửu đã bảo: “Bán cho cháu một túi.”
Trường Ly nghe vậy bèn ngoảnh sang nhìn chàng.
Yên Cửu mỉm cười nói: “Mấy hôm nay phải đi mãi nên nàng chưa được ăn cái ngọt nào, hôm nay hãy ăn bù đi.”
Sự nôn nóng của Trường Ly bỗng bị một bàn tay vô hình vuốt phẳng, mày nàng giãn ra, khẽ đồng ý với Yên Cửu.
Lúc chủ tiệm gói bánh xong đưa sang, Trường Ly ôm chút hy vọng mong manh hỏi ông ta: “Dạo này ông có thấy một đôi nam nữ trẻ... hoặc là một thanh niên tới mua bánh bò trắng không ạ?”
Chủ tiệm cười đáp, “Ôi quý khách ơi, mỗi ngày tiệm ta có vô số khách tới mua bánh mà, thanh niên còn nhiều hơn.”
Tuy đã lường trước câu trả lời này nhưng Trường Ly vẫn không tránh khỏi thất vọng.
Yên Cửu cúi đầu nhìn nàng hỏi, “Sao thế?”
Trường Ly khẽ nói: “Ta với phu nhân từng đi mua bánh bò trắng với nhau, nếu phu nhân đi ngang qua đây chắc sẽ mua một túi.”
Yên Cửu vuốt tóc cô nhóc an ủi, “Bao giờ tìm thấy phu nhân, nàng có thể đến đây mua thêm bánh bò trắng.”
Họ đang nói dở thì chủ tiệm sực nhớ ra một chuyện bèn kể: “Nhưng mà vài hôm trước có một cặp nam nữ tới mua bánh bò trắng rất đáng chú ý.”
Trường Ly ngẩng phắt đầu lên, vội hỏi với cặp mắt sáng quắc: “Sao lại đáng chú ý ạ?”
Chủ tiệm vừa nhớ lại vừa thong thả nói: “Trông khí chất của cặp nam nữ nọ khác hẳn người thường nên ta để mắt đến họ lâu hơn một chút.”
“Cô gái đứng trước tiệm ta một lát, sau đó chàng trai bèn đề nghị mua bánh bò trắng nhưng cô gái không đồng ý, thế là họ cãi cọ tầm vài phút rồi bỏ đi, nhưng sau đó chàng trai lại vòng về mua bánh bò trắng.”
Kể xong câu cuối, chủ tiệm kết luận: “Chắc là vợ chồng cãi nhau, chàng trai kia muốn dùng bánh bò trắng dỗ vợ, chẳng biết có dỗ được không.”
Trường Ly gặng hỏi: “Ông có nhớ họ đi hướng nào không ạ?”
Chủ tiệm trỏ ngã tư cách đó không xa nói, “Bọn họ mua xong thì đi về hướng đó, con đường kia dẫn thẳng tới phường Vĩnh Ninh, chắc họ sống ở khu ấy.”
Trường Ly vội cảm ơn chủ tiệm rồi nhìn Yên Cửu với cặp mắt sáng rỡ đề nghị, “Yên Tiểu Cửu, bọn mình tới phường Vĩnh Ninh đi.”
Tân Thập Tam lặng lẽ theo sau họ cả suốt quãng đường khẽ lẩm bẩm: “Nhỡ đó chỉ là một cặp vợ chồng đang giận dỗi nhau thì sao, Triêu phu nhân là phu nhân của Quỷ chúa thì sao lại cùng gã khác...”
Trường Ly lườm hắn một phát, “Ngươi thì biết cái gì.”
Tân Thập Tam lập tức ngậm miệng, người đang yếu thế thì nên nhún nhường là hơn.
Nhưng hắn sẽ không đời nào thừa nhận chuyện Triêu phu nhân đã cắm sừng Quỷ chúa đâu.
Ba người cất bước đi tới phường Vĩnh Ninh, khu này là khu bình dân nên nhà cửa xây san sát nhau nhưng không có quá đông người đi lại.
Nếu trốn trong khu dân cư kiểu này thì chẳng khác nào giọt nước tan vào biển lớn, biến mất không dấu vết.
Bọn họ lượn quanh phường Vĩnh Ninh một vòng, thấy khu này có tầm một trăm căn nhà, nếu dò la từng căn một thì cũng phải mất kha khá thời gian.
Tân Thập Tam nói: “Nếu Quỷ chúa mà tra xét thì chỉ cần một giây là xong...”
Yên Cửu nhìn hắn đe, “Nếu ngươi dám mật báo...”
Tân Thập Tam lập tức phân bua: “Ta nào dám chứ, ta chỉ đề xuất ý kiến thôi mà. Tuy hai người là Nhân tộc, đáng lý không nên tự tiện xông vào Quỷ vực, nhưng nếu giúp Quỷ chúa tìm thấy Triêu phu nhân thì sẽ lập được công lớn, thế thì Quỷ chúa của bọn ta chẳng những không trách tội mà còn ban thưởng hậu hĩnh nữa, thế chẳng phải ai nấy đều vui hay sao?”
Trường Ly hừ khẽ một tiếng, “Ngươi vui chứ bọn ta có vui đâu.”
Thấy khuyên không được, Tân Thập Tam bèn ngắm kỹ Trường Ly và Yên Cửu lại một lần.
Hai người này không biết Triêu phu nhân đang ở đâu nên chắc chắn họ không phải là đồng bọn của kẻ trộm kia, thoạt trông có vẻ như cô gái này hiểu rất rõ về Triêu phu nhân nên sẽ không hại phu nhân. Nếu đã không phải là kẻ địch thì chính là phe mình, hợp tác chút có làm sao?
Tân Thập Tam chẳng đoán nổi suy nghĩ của họ.
Yên Cửu nhìn khu dân cư trước mặt, nói với Trường Ly: “Ban ngày hành động không tiện lắm, tốt hơn hết bọn mình hãy chờ đến đêm rồi hẵng đi dò la.”
Trường Ly ngước lên nhìn trời, “Ban đêm ở Quỷ vực dài lắm, trời lại mau tối, chờ thêm một lát cũng không khác gì.”
Nàng nhẩm tính thời gian, “Bọn mình đi chung thì chậm quá, chi bằng chia nhau ra tìm đi.”
Đợi Yên Cửu và Tân Thập Tam đi khuất, Trường Ly mới nấp vào góc tường biến thành linh kiếm, bay tới khu nhà gần nhất.
Danh Sách Chương: