Truyện Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ - Tống Trường Ly (full) : chương 141: nt 1: lại mặt
Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ - Tống Trường Ly (full)
-
N/A
Chương 141: NT 1: Lại mặt
_________________
🤣
_________________
Ngày thứ hai sau hôn lễ, lúc Yên Cửu gác cái đuôi bông xù của mình lên mái hiên cửa sổ, thảnh thơi ngồi phơi nắng. Bộ lông chàng bồng bềnh dưới ánh mặt trời, từng cọng lông trắng mảnh dài tung bay trong gió, được quầng nắng vàng ươm bao phủ.
Yên Cửu cũng không rảnh tay. Những ngón tay nổi rõ khớp xương nhón hạt thông trong chiếc đĩa trên bàn, khẽ bóp mạnh khiến vỏ hạt thông màu nâu nhẹ nhàng tách ra làm đôi, lộ ra phần hạt bóng loáng chắc mẩy màu trắng ngà bên trong.
Chàng bỏ hạt thông đã tách vỏ vào một chiếc đĩa vàng sẫm, số hạt thông trong ấy đã chất thành ngọn núi nhỏ.
Yên Cửu vừa bận luôn tay, vừa mở miệng đề nghị: "Bé Trường Ly này, mai bọn mình về Kiếm tông một chuyến nhé."
Trường Ly nuốt một vốc hạt thông rồi hỏi: "Sao tự dưng lại về Kiếm tông?"
Yên Cửu thủng thẳng giải thích cho nàng hay: "Chẳng phải Nhân tộc có lễ lại mặt nhà gái à? Vì ta gặp nàng ở Mộ Kiếm nên Kiếm tông có thể xem như bên nhà gái của nàng còn gì nữa."
Trường Ly đảo tròng mắt, nếu vậy thì Kiếm tông chỉ có thể tính là nửa nhà gái thôi, còn nửa kia chắc là nhà phu nhân.
Tuy nghĩ vậy nhưng nàng không thốt ra miệng mà nói: "Yên Tiểu Cửu, nếu huynh quay về đó thì lại phải giả bộ là đệ tử Kiếm tông tép riu nữa đó."
Yên Cửu gật đầu. Nhân yêu vốn khác biệt, Quy Nguyên Kiếm tông lại đứng đầu giới Kiếm đạo, nếu tin họ nhận Yêu tộc làm đệ tử bị lộ ra ngoài thì e sẽ có cớ cho đám người không ưa họ được thể công kích.
Để bớt chuyện, chàng vẫn nên giấu giếm thân phận thì hơn.
Ngày hôm sau, Trường Ly và Yên Cửu bước lên trận pháp dịch chuyển đến một thị trấn gần Kiếm tông.
Dù đã dùng trận pháp dịch chuyển không biết bao nhiêu lần nhưng nàng vẫn không tài nào quen nổi cái cảm giác trời đất quay cuồng này.
Trường Ly vừa thất thểu lết ra khỏi trận pháp dịch chuyển là Yên Cửu đã nhét ngay một miếng mứt hoa quả vào miệng nàng.
Vị chua ngọt lan khắp miệng khiến cặp mày vốn nhíu chặt của Trường Ly hơi giãn ra.
Bọn họ cưỡi pháp khí bay một mạch về Kiếm tông, tình cờ chạm mặt đội Kiếm tu tuần tra. Gã Kiếm tu dẫn đầu nhìn Yên Cửu cứ thấy quen quen.
Hắn lặng thinh một lát rồi sực nhớ ra: "Đệ là cái gã đệ tử của đỉnh Vô Danh lần trước!"
Yên Cửu đáp lời hắn: "Ta là Yên Cửu đỉnh Vô Danh, không ngờ lần này về lại gặp huynh nữa."
Gã Kiếm tu ngó sang Trường Ly lạ hoắc hỏi: "Đây là ai thế?"
Yên Cửu nắm chặt tay Trường Ly, đáp với khuôn mặt đong đầy vẻ hãnh diện: "Đây là bạn đời của ta."
Thế là gã Kiếm tu kia sốc điếng hồn! Ôi thần linh ơi, số Kiếm tu có bạn đời ở cái chốn Quy Nguyên Kiếm tông toàn mấy đứa ế sưng ế sỉa này chỉ đếm trên đầu ngón tay, ấy thế mà sư đệ này còn trẻ vậy nữa!
Gã Kiếm tu nọ nhìn Yên Cửu với ánh mắt rừng rực niềm hâm mộ, buột miệng trầm trồ: "Sao mà sư đệ may mắn quá!"
Nghe vậy, Yên Cửu không cách nào giấu nổi vẻ đắc ý trong mắt, bèn đáp: "Số ta vốn may mắn xưa giờ mà."
Nếu không thì sao lúc trước có nhiều đệ tử vào Mộ Kiếm thế mà bé Trường Ly lại nằng nặc ăn vạ chàng chứ?
Mấy gã Kiếm tu khác trong đội tuần tra cũng nhao nhao nhìn Yên Cửu với cặp mắt ganh ghét, hà cớ gì mà thằng oắt con này lại kiếm được bạn đời chứ?
Chẳng qua là mặt nó hơi bảnh tí, tu vi hơi... Ủa? Sao không nhìn thấu tu vi của nó vậy cà?
Ánh mắt đám Kiếm tu thoắt cái lại thay đổi. Ở giới tu tiên, thực lực là tất cả, huống hồ Kiếm tu lại là lũ hiếu chiến và chuộng mạnh nhất đám tu sĩ nữa.
Bọn họ bỗng thấy chuyện này quá đỗi hiển nhiên. Yên Cửu còn trẻ thế đã có tu vi như vậy, chả trách người ta lại kiếm được bạn đời.
Đám Kiếm tu bèn âm thầm hạ quyết tâm sau này phải tu luyện chăm chỉ gấp bội để nâng cao thực lực bản thân.
Trường Ly thấy ánh mắt của bọn họ tự dưng kiên định hẳn lên thì bất giác giật mình một cái.
Nàng có cảm giác là chuyện kỳ quái gì đó vừa xảy ra thì phải.
Sau khi chào tạm biệt các sư huynh đi tuần tra, Trường Ly và Yên Cửu dạo bước trên lối nhỏ thân quen, quay về đệ tử xá đỉnh Vô Danh.
Tới sườn núi, ngay từ đằng xa, Trường Ly đã trông thấy một bóng dáng quen quen đang đứng dưới bóng đại thụ xanh um, ngửa cổ nhìn lên ngọn cây.
Trường Ly trỏ về phía đó hỏi: "Yên Tiểu Cửu, đó có phải là Triệu sư huynh không?"
Yên Cửu nheo mắt lại nhìn kỹ, thấp thoáng trông thấy một cục tròn vo màu trắng sau đám cành lá rậm rạp.
Khi họ từ từ đến gần, Trường Ly nghe thấy tiếng Triệu sư huynh bực bội than: "Ôi cố nội ơi, mày bay xuống đi, quả ấy không ăn được đâu, coi chừng sơ ý ngã bây giờ!"
Trường Ly dõi theo ánh mắt Triệu sư huynh thì thấy một quả cầu trắng to chừng bàn tay đang đậu trên một cành cây khẳng khiu.
Cành cây kia không chịu nổi sức nặng của nó nên khẽ rung rung trong không khí.
Còn quả cầu trắng lại bướng bỉnh vươn cổ lên, chĩa cái mỏ màu vàng nhạt về phía quả xanh trên cành.
Bấy giờ, một cơn gió thình lình thổi tới khiến cành lá xào xạc, và quả kia cũng theo đó mà rung rinh.
Quả cầu trắng lấy làm sốt ruột bèn dời cặp móng nhỏ xíu khỏi cành cây, nhào tới mổ quả kia.
Hệ quả là nó bị mất thăng bằng ngay lập tức rồi ngã khỏi cành cây.
Trường Ly vội vươn tay ra đón nó.
Khoảnh khắc tiếp được quả cầu trắng, tay Trường Ly vô thức trĩu xuống.
Nặng trình trịch luôn á má ơi!
Quả cầu trắng bị ngã ngu người, chật vật mãi mới ngoái đầu lại trong tay Trường Ly được. Ngay lúc xoay người, nó đã bắt gặp ánh mắt bỉ bai của Yên Cửu.
"Chíp!"
Cái mỏ vàng nhạt bật ra một tiếng kêu.
Triệu sư huynh thấy nó không sao cả thì thở phào một hơi, sau đó mừng rỡ kêu: "Yên sư đệ, đệ đã về rồi!"
Yên Cửu nở nụ cười mỉm chi, gật đầu chào hắn: "Triệu sư huynh."
Trong lúc hai người trò chuyện, quả cầu trắng vỗ cánh phành phạch tính bay sang chỗ Yên Cửu.
Yên Cửu bị nó thu hút sự chú ý bèn buông lời khi dể: "Không ngờ trần đời lại có một con chim bị ngã khỏi cành cây, đúng là mất mặt loài chim quá đi mất!"
Trong thời gian qua, Triệu sư huynh sớm chiều ở chung, ngày ngày nuôi nấng quả cầu trắng nên đã thân với nó hơn xưa nhiều, bèn vội vàng nói đỡ: "Cầu Cầu sơ ý thôi mà."
Trường Ly thoáng nhíu mày, nhìn quả cầu trắng đang giãy trong tay mình hỏi lại: "Cầu Cầu á?"
Quả cầu trắng nghe có người kêu tên mình vội chiêm chiếp tỏ ý vui sướng.
Triệu sư huynh gãi ót đáp: "Yên sư đệ không nói cho ta biết tên của nó lúc đệ ấy nhờ ta chăm sóc nó, để tiện gọi nó về ăn cơm nên ta đã tự ý đặt bừa một cái tên cho nó."
Trường Ly xoa đầu quả cầu trắng bảo: "Đúng là tên sao chim vậy."
Kế hoạch giảm béo lúc trước nàng vạch ra cho nó với bé cáo xem ra đã đổ sông đổ biển hết trơn.
Trường Ly ôm con chim béo, cùng Yên Cửu và Triệu sư huynh tiếp tục quay về đệ tử xá.
Triệu sư huynh liếc Yên Cửu mấy lần mới cảm thán: "Yên sư đệ, lần này đệ ra ngoài rèn luyện một chuyến quay về trông khác hẳn xưa."
Yên Cửu nghe vậy thì sững người, vô thức thu bớt khí thế.
Do làm Yêu chúa một thời gian nên lúc quay lại thân phận đệ tử tép riu, chàng vẫn chưa thích ứng lắm.
Trường Ly chớp chớp mắt, không ngờ Triệu sư huynh trông tẩm ngẩm tầm ngầm mà lại có trực giác nhạy bén đến thế.
Yên Cửu ho khẽ mấy tiếng rồi bảo: "Chắc lâu lắm rồi sư huynh chưa gặp ta nên sinh ảo giác thế thôi."
Triệu sư huynh lại ngắm kỹ chàng lần nữa, bỗng thấy Yên sư đệ bây giờ trông thân quen hơn lúc nãy nhiều.
Hắn cười phớ lớ vỗ vai Yên Cửu nói: "Đúng thế thật, tự dưng nhìn thêm mấy cái lại thấy đệ vẫn là Yên sư đệ ngày nào."
Trường Ly lặng lẽ vứt suy nghĩ ban nãy đi, hóa ra Triệu sư huynh vẫn dễ lừa như trước.
Triệu sư huynh lia mắt sang Trường Ly, không kìm được mà hỏi thăm: "Yên sư đệ, lần này đệ kết bạn với sư muội này đi rèn luyện hả?"
Yên Cửu nhướng mày đáp: "Thưa sư huynh, ta xin chính thức giới thiệu với huynh: Đây là bạn đời của ta - Tống Trường Ly."
Triệu sư huynh vội nói ngay: "Chúc mừng sư đệ nhé! Một chuyện trọng đại như thành hôn mà sao đệ lại lặng lẽ tiến hành, chẳng chịu báo trước cho ta một tiếng thế?"
Sau đó, chợt Triệu sư huynh thấy có gì đó sai sai bèn ngập ngừng hỏi: "Ủa khoan. Yên sư đệ à, nếu ta nhớ không nhầm thì thanh linh kiếm bổn mạng của đệ cũng tên là Trường Ly đúng không?"
Bởi thế nên chỉ vào Mộ Kiếm mỗi một chuyến mà đã hốt được cả linh kiếm lẫn vợ luôn.
Danh Sách Chương: