Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, hãy cùng nhau trở thành chiến thần bình luận chương này nào các chị emmm 🙈
_________________
Yên Cửu không hay biết gì về ý đồ của Trường Ly.
Chàng đang bận nghiêm túc nghĩ xem nếu linh hạc ăn ngon thì chàng có nên bắt một đôi cả trống lẫn mái đem về sai người gây giống để làm món ăn thường nhật hay không.
Ở góc này, chủ đề về linh hạc tạm thời kết thúc.
Còn trước vách tường thử kiếm, Chưởng môn nói xong bèn yên vị với chân nhân các đỉnh núi khác, mỉm cười im lặng quan sát biểu hiện của các đệ tử.
Những đệ tử Kiếm tông đăng ký thử kiếm đều đã chuẩn bị sẵn sàng để bộc lộ khả năng.
Quản sự mặc bộ đồ đỏ sậm phụ trách việc giữ trật tự bước lên, đọc to tên đệ tử đầu tiên lên thử kiếm: “Vương Kình đỉnh Bích Vân.”
Một ông anh tướng tá lực lưỡng tiến lên một bước, đi tới trước vách tường thử kiếm.
Hắn đeo một thanh kiếm to bản đen kịt đúc từ sắt đen trông nặng trình trịch.
Mặt hắn nghiêm lại, ánh mắt ngời sáng, từ từ rút thanh kiếm to bản sau lưng ra dốc hết sức chém một nhát vào vách tường thử kiếm.
Lưỡi kiếm chém xuống khiến linh khí xao động.
Khoảnh khắc nhát kiếm chém vào vách tường thử kiếm, lực công kích của nó bị vách tường hấp thu hoàn toàn, thế rồi một tia sáng màu nâu nhạt từ từ loé lên từ dưới lên trên, rồi dần tan biến ở giữa vách tường.
Quản sự đồ đỏ sậm liếc nhìn vách tường rồi ghi chú thành tích của hắn, “Cấp trung hạng hai.”
Kiếm huynh bên cạnh tự động biến thành người giải thích, “Màu sắc của tia sáng biểu thị thuộc tính linh căn, có vẻ linh căn gã này thuộc hệ Thổ. Căn cứ vào lực công kích, kiếm khí được chia làm ba cấp là thấp, trung và cao, ở mỗi cấp lại phân ra ba hạng, hạng nhất là giỏi, hạng ba là tệ. Tài nghệ của gã ta nằm ngay mức trung bình.”
Trường Ly gật gù tỏ ý đã nắm rõ.
Hội thử kiếm có thể xem như một kỳ thi lớn trong nội bộ Quy Nguyên Kiếm tông.
Tia sáng hiển thị trên vách tường chính là thành tích khổ luyện suốt một năm qua của đám Kiếm tu này.
Ai đạt thành tích xuất sắc sẽ được chân nhân các đỉnh núi chọn vào nội môn, còn ai kém cỏi tiếp tục bị nuôi thả ở ngoại môn đợi cơ hội năm sau.
Kiếm huynh nói tiếp: “Thử kiếm xong, các đệ tử đạt cấp cao sẽ được vào vòng lôi đài. Mười người đứng đầu vòng này sẽ được tông môn thưởng thêm tài nguyên ngoài định mức.”
Trường Ly bắt đầu thấy hứng thú: “Thưởng gì thế?”
Kiếm huynh: “Linh thạch, linh dược, và một ít vật liệu đúc kiếm quý hiếm.”
Hứng thú của nàng lập tức tắt ngúm.
Linh thạch nàng không có chỗ tiêu.
Linh dược nàng cũng chẳng xài được.
Còn vật liệu đúc kiếm ấy hả? Tạm thời nàng chưa có ý định nung chảy bản thân rồi đúc lại đâu.
Trong lúc họ tán gẫu, mấy đệ tử bước lên thử kiếm đều chỉ đạt thành tích bình thường.
Thoắt cái đã đến lượt Kiếm huynh lên sân khấu, Trường Ly vung tua kiếm vẫy hắn, “Kiếm huynh cố lên nhé!”
Kiếm huynh vểnh đuôi kiếm lên đáp lại nàng.
Yên Cửu nhìn chằm chặp… linh kiếm bên hông gã đệ tử mới lên sân khấu.
“Đây là thanh kiếm vừa tán dóc với nàng à?”
Trường Ly gục gặc đầu, “Chính là huynh ấy.”
Ánh mắt Yên Cửu chợt lộ vẻ xoi mói.
Thanh kiếm này không rộng không hẹp, không dài không ngắn, chẳng phải kiếm nặng cũng không phải kiếm nhẹ nốt.
Đã thế lại chỉ có một chiếc vỏ kiếm bình thường, bên trên không khắc hoa văn phức tạp, chuôi kiếm cũng trụi lủi không gắn tua kiếm.
Thiếu điều khắc hai chữ “bình thường” lên thân kiếm mà thôi.
Quản sự đồ đỏ sậm nhìn gã đệ tử cầm kiếm hỏi, “Dư Hằng đỉnh Vô Danh à?”
Dư Hằng khẽ gật đầu, tùy tiện rút Kiếm huynh ra khỏi vỏ kiếm, chém một nhát vào vách tường thử kiếm.
Một tia sáng xanh lam từ từ bò dần từ chân vách đá lên trên.
Quản sự đồ đỏ sậm nhìn chằm chằm tia sáng xanh mãi đến khi nó dừng ở nửa trên vách đá.
“Dư Hằng, cấp cao hạng ba.”
Đám đệ tử xung quanh lập tức xôn xao.
“Cấp cao đầu tiên xuất hiện rồi.”
“Đỉnh Vô Danh có một nhân tài như thế từ bao giờ vậy?”
“Năm nay đỉnh Vô Danh tính vùng lên à?”
“Chắc ăn may thôi, có lẽ năm nay đỉnh Vô Danh chỉ có mỗi hắn lọt vào vòng trong.”
“Hơn nữa còn là hạng ba. Đỉnh Lăng Tiêu, đỉnh Ngọc Hoa và đỉnh Bích Vân chắc chắn sẽ có nhiều sư huynh sư tỷ đạt hạng cao hơn.”
Trường Ly khẽ kêu lên từ đằng xa, “Đúng là Kiếm huynh có khác.”
Yên Cửu lại càng thấy thanh kiếm kia ngứa mắt, “Chỉ là hạng ba xoàng xĩnh mà thôi.”
Trường Ly liếc xéo chàng, “Hạng ba thì cũng là cấp cao còn gì, đủ để huynh ấy vào nội môn rồi.”
Nàng còn chưa dứt lời, Thái Diễn chân nhân ngồi phía trên đã nở nụ cười hiền hòa gọi Dư Hằng lên nói chuyện.
Quả nhiên, trước ánh mắt đầy hâm mộ của toàn thể đệ tử, Dư Hằng nhận tấm lệnh bài đệ tử nội môn mới toanh từ tay Thái Diễn chân nhân.
Hội thử kiếm vẫn còn tiếp tục, về sau các đỉnh núi lục tục xuất hiện đệ tử đạt cấp cao.
Trong đó đỉnh Lăng Tiêu có nhiều nhất, tiếp theo là đỉnh Ngọc Hoa, còn đỉnh Vô Danh xếp chót.
Ngoài Dư Hằng vừa rồi thì chẳng còn ma nào nữa.
Bầu không khí trong hội thử kiếm bỗng nóng đến đỉnh điểm khi Ninh Tầm lên sân khấu.
Mọi người thấy nàng phất tà áo, rảo bước tiến lên, liếc về hướng Chưởng môn một cái, hít sâu một hơi rồi rút kiếm Xích Tiêu bên hông ra.
Ninh Tầm giơ tay vung kiếm, giáng một nhát sắc lẹm xé gió với khí thế mạnh bạo dữ dội, nếu so với hôm ở sân luyện kiếm thì chỉ hơn không kém.
Một tia sáng đỏ rực loé lên trên vách tường thử kiếm rồi phóng vút lên trời.
Ánh mắt quản sự đồ đỏ sậm lộ vẻ kích động, lớn tiếng tuyên bố: “Ninh Tầm đỉnh Lăng Tiêu cấp cao hạng nhất.”
Yên Cửu nhìn tia sáng đỏ mãi không tan biến, bất giác lẩm bẩm: “Kiếm ý của nàng ta lại tiến bộ rồi.”
Trường Ly nhạy bén ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Yên Cửu thì nhức hết cả đầu.
Rõ ràng lúc không gặp Ninh Tầm, thái độ của Yên Cửu hết sức bình thường.
Sao hễ Ninh Tầm xuất hiện là chàng không rời mắt được thế?
Chẳng lẽ đây là hào quang nữ chính trong truyền thuyết à?
Trường Ly lại giật mạnh đai quần Yên Cửu, “Đừng nhìn nữa, đẹp thế cơ à?”
Yên Cửu á lên một tiếng, túm chặt đai quần.
Phải bắt kiếm linh nhà mình sửa cái tật kéo đai quần mới được.
Chàng nhìn quanh rồi bảo Trường Ly: “Tất cả mọi người đều nhìn mà, dù gì đó cũng là người đứng đầu thế hệ đệ tử trẻ của Quy Nguyên Kiếm tông, ngắm kỹ chút có sao đâu…”
Trường Ly hừ khẩy, lí nhí nói: “Cứ ngắm cho cố vào rồi cuối cùng đâm đầu vào chỗ chết đấy.”
Yên Cửu sực nhớ đến cảnh Trường Ly trốn Ninh Tầm trong Mộ Kiếm, mắt hơi lóe sáng.
“Nàng có ác cảm với Ninh Tầm à?”
Trường Ly lắc đầu nguầy nguậy, “Ác cảm á? Làm gì có.”
Nàng lặng lẽ ngẩng lên nhìn bầu trời, làm sao nàng dám có ác cảm với con gái rượu của Thiên Đạo chứ, nàng chán sống rồi chắc?
Nhỡ ông trời giáng một tia sét xuống nướng nàng ngoài cháy trong mềm thì nàng biết ăn vạ ai đây.
Yên Cửu nhìn Trường Ly với ánh mắt hoài nghi, “Nàng lạ lắm luôn, chắc chắn giữa nàng và Ninh Tầm có chuyện gì đó.”
Trường Ly: Giữa bọn họ thì có thể có chuyện gì được, chẳng qua nàng chỉ bóp chết một mối nghiệt duyên từ trong trứng nước thôi mà.
Nàng thận trọng trả lời Yên Cửu: “Chẳng qua là giác quan thứ sáu cảnh báo ta nên cách xa Ninh Tầm một chút.”
Đuôi mày Yên Cửu giật giật. Đúng là người tu hành có thể cảm ứng trời đất, vài vị Đại năng tu vi cao thâm sẽ thường có dự cảm về tương lai.
Nhưng còn thanh kiếm của chàng ấy à…
Yên Cửu vứt ngay suy nghĩ hoang đường trong đầu đi, tám phần nàng đang bịa chuyện lừa chàng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, các đệ tử lần lượt bước lên thử kiếm.
Theo thứ tự đăng ký thì Yên Cửu xếp chót.
Trường Ly xem đến phát mệt, “Ước gì bây giờ có ít hạt dưa cắn chơi cho tỉnh ngủ.”
Yên Cửu hỏi: “Hạt dưa là cái gì?”
Trường Ly giải thích: “Hạt dưa giống như hạt hướng dương ấy, có thể ướp gia vị vào rồi rang lên, rất phù hợp để cắn chơi những lúc tẻ ngắt kiểu này.”
Yên Cửu trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của nàng, “Nhưng ngoài linh khí ra thì nàng có ăn được cái gì đâu.”
Trường Ly bực bội nguýt chàng, “Nếu không phải tại huynh chẳng nên cơm cháo gì thì sao ta lại thảm đến nỗi không cắn được hạt dưa hả?”
Đầu Yên Cửu từ từ hiện một dấu chấm hỏi, “Mắc mớ gì tới ta?”
Trường Ly thở dài một hơi, “Kiếm huynh bảo cần phải có tu sĩ cấp Nguyên Anh rót linh khí nuôi dưỡng thì kiếm linh mới hóa hình được, với tố chất của huynh thì ta nào dám trông mong gì.”
Gân xanh trên trán Yên Cửu giật bùm bụp, “Tố chất của ta thế nào hả?”
Trường Ly nhìn chàng như nhìn một kẻ không biết thân biết phận, “Một đệ tử ngoại môn như huynh mà tu luyện đến cấp Kim Đan là phải tới phần mộ tổ tiên thắp nhang cảm ơn rồi.”
Yên Cửu đứng hình, đạt cấp Kim Đan vớ vẩn mà còn phải thắp nhang á?
Ơ mà nhà chàng làm gì có phần mộ tổ tiên.
Yên Cửu nghiến răng kèn kẹt, chẳng phải cô nhóc kiếm linh muốn cắn hạt dưa thôi sao?
Chuyện này thì có gì khó.
Yên Cửu nén giận hỏi: “Hạt dưa nàng mới nói trông như thế nào?”
Trường Ly bắt đầu vung tua kiếm cố mô tả cho chàng rõ.
Nàng dựng một cọng tua lên rồi run rẩy uốn nó cong thành một hình bầu dục be bé có hai đầu hơi nhọn.
“Đại khái to cỡ này, cứ kê sát vào răng cửa rồi cắn là vỏ tự động tách ra để lộ phần hạt thơm ngon bên trong, có vị ngũ vị hương, vị bơ, vị caramel, v.v…”
Sau khi nghe nàng tả một tràng, Yên Cửu bắt đầu ngưng tụ một sợi linh khí trên đầu ngón tay.
Chàng ép linh khí thành hình dạng Trường Ly mới tả, tiếp đó lại dùng linh khí tạo một lớp vỏ mỏng bên ngoài rồi đưa cho Trường Ly.
“Nàng nếm thử xem.”
Trường Ly bay một vòng quanh hạt dưa linh khí rồi ngậm luôn cả hạt lẫn vỏ.
Tuy không vui mồm như cắn hạt dưa nhưng linh khí được ép lại có vị hơi khác lúc trước, cũng dày và chắc hơn, có thể nhai được.
Nàng nhớ lại mùi vị rồi nhận xét, “Hơi nhạt chút, nếu có tí hương vị thì càng ngon.”
Môi Yên Cửu giật một cái, cô nhóc kiếm linh này bắt bẻ thật đấy.
Chàng bất đắc dĩ hỏi: “Hay là ta đem mớ hạt dưa linh khí này tới bếp của Linh Thiện Đường ướp nhé?”
Mắt Trường Ly sáng lên, “Thế cũng hay đấy!”
“Lần trước lúc thu hoạch cải thảo, ta có thể nếm được vị cải thảo khi linh khí tản ra, có khi huynh ướp hạt dưa sẽ ra vị cũng nên.”
Yên Cửu vỡ lẽ, hèn chi cô nhóc kiếm linh lại hăng hái cắt cải thảo vậy, hóa ra là vì nếm được mùi ngon.
Trường Ly chẳng đếm xỉa gì đến hội thử kiếm nữa, nàng chỉ chăm chăm ngóng hội thử kiếm kết thúc để tới Linh Thiện Đường ướp hạt dưa.
Mặt trời dần ngả về Tây, đệ tử các đỉnh núi có tên đều đã thử kiếm xong.
Chưởng môn có việc quan trọng nên đã cùng mấy vị chân nhân cũng tất bật công việc đi trước, chỉ còn mỗi Thái Diễn chân nhân ngồi bên trên nhởn nhơ uống trà.
Đám đệ tử hóng hớt cũng dần tản ra, khoảng trống trước vách tường thử kiếm từ từ vắng vẻ.
Quản sự đồ đỏ sậm nuốt một viên Nhuận Phổi Đan, hắng giọng một cái rồi đọc cái tên cuối cùng: “Yên Cửu đỉnh Vô Danh.”
Yên Cửu mang Trường Ly bước lên, khẽ gật đầu với quản sự.
Quản sự lui sang một bên nhường chỗ cho chàng, “Bắt đầu đi.”
Yên Cửu rút Trường Ly ra khỏi vỏ kiếm, đang tính vung lên thì tự dưng nghe nàng hỏi một câu: “Khoan đã, ta chém vào cái vách kia có gãy không đấy?”
Yên Cửu khựng tay lại, thấy hơi buồn cười.
Bình thường cô nhóc kiếm linh này rất to gan, thế mà giờ lại căng thẳng tới mức nói nhăng nói cuội.
“Không đâu, nàng là linh kiếm chứ có phải sắt thường đâu.”
Trường Ly vẫn thấy hơi bất an. Trong nguyên tác, hễ bị nữ chính dùng lần nào là kiếm Trường Ly lại bị thương lần đó cứ như dính lời nguyền khiến nàng mắc bóng ma tâm lý nghiêm trọng.
Nàng nhắm tịt mắt, cắn răng nói: “Chém đi, mà nhớ nhẹ xíu.”
Yên Cửu cố gắng nín cười, “Yên tâm.”
Chàng giơ cao kiếm chém lên vách tường thử kiếm một nhát với chiêu thức cơ bản rất đỗi bình thường của đệ tử mới nhập môn Quy Nguyên Kiếm tông nên không khiến ai chú ý.
Khi Trường Ly sắp chạm vào vách tường thử kiếm, Yên Cửu dùng linh lực bọc kín thân kiếm tạo thành một lớp nệm giảm xóc chắn giữa linh kiếm và vách tường.
Trường Ly có cảm giác như vừa mới nhắm mắt rồi mở ra là đã thử kiếm xong.
Một tia sáng màu đỏ vàng bò lên vách tường, không hơn không kém, dừng mấp mé giữa cấp cao và cấp trung.
Quản sự đồ đỏ sậm nhìn chằm chằm tia sáng kia mấy giây mới thủng thẳng tuyên bố: “Cấp trung bậc nhất.”
Mắt ông ta ánh lên vẻ tiếc nuối, “Chỉ thiếu có một chút.”
Yên Cửu mỉm cười với quản sự, “Do con tu luyện chưa đủ.”
Yên Cửu chắp tay chào ông ta rồi rời khỏi đó ngay.
Quản sự nhìn chàng thư thái đi khuất thì bất giác nghĩ: Tuy thực lực của thằng nhóc này còn hơi kém nhưng tâm tính không tệ, sớm hay muộn cũng được vào nội môn thôi.
Quản sự lấy sổ thẻ ngọc ra chuẩn bị ghi thành tích của Yên Cửu vào thì bị một giọng nói ngắt ngang.
“Đợi chút.”
Chẳng biết Thái Diễn chân nhân đã đi tới trước vách tường thử kiếm từ bao giờ, ông ta nhìn tia sáng đỏ vàng đến giờ vẫn chưa tan biến rồi gõ mu bàn tay vào vách tường hai cái.