Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, xin nhận donate thật nhiều còm để cuối tuần mình cày cuốc hăng say ạ 🙆♀️
_________________
Đến hôm đấu lôi đài, không chỉ có Yên Cửu tắm gội thắp nhang mà ngay cả Trường Ly cũng ngâm mình trong linh khí để tẩy sạch từ đầu tới chuôi.
Lần đầu tiên nàng gỡ cái tua kiếm hồng nhạt ra, đeo lá bùa đổi vận có giá cắt cổ mà Yên Cửu mua trên đỉnh Chu Minh vào.
Hàng năm cứ đến hội thử kiếm, đỉnh Chu Minh sẽ tung ra một loạt bùa chú bán chạy như bùa thắng ngay trận đầu, bùa vận may đồng hành, v.v…
Tác dụng thực tế không rõ ra sao nhưng tác dụng tâm lý lại cực kỳ to lớn.
Đệ tử các đỉnh núi đều đổ xô đến mua.
Dù có vài Kiếm tu mạnh miệng bảo mình phản đối chuyện mê tín, muốn chiến thắng bằng thực lực nhưng đệ tử đỉnh Chu Minh đã quá quen với cảnh vô số đệ tử thừa dịp tối trời để lén lút tới mua bùa.
Một cái không chê ít, hai cái không sợ nhiều, ba cái thì quá tốt.
Một cái treo đầu giường, một cái mang trong người còn một cái gắn vào kiếm.
Đám bùa này bán chạy đến nỗi đệ tử đỉnh Chu Minh không thể không thức đêm chạy hàng để đáp ứng nhu cầu khổng lồ của cả tông môn.
Trước hội thử kiếm, Yên Cửu rất khinh thường chuyện này nhưng khi phải lên lôi đài, chàng đành cúi đầu trước thế lực thần bí.
Đương nhiên chàng không dám đụng vào lá bùa thắng ngay trận đầu, nhưng bùa đổi vận thì có thể mua thử xem sao.
Một người một kiếm ôm lòng thành kính xuất phát tới đỉnh Lăng Tiêu.
Vòng đấu lôi đài được tổ chức ở quảng trường rộng rãi trên đỉnh Lăng Tiêu. Năm chiếc lôi đài lớn bằng đá xanh được xếp thành một hàng trên quảng trường, im lặng chờ đệ tử dự thi đến.
Lúc Yên Cửu và Trường Ly đến, Dư Hằng đã ôm kiếm đứng đó được một lúc.
Hắn thấy Yên Cửu thì khẽ gật đầu, “Yên sư đệ.”
Yên Cửu khom người đáp lễ, “Dư sư huynh.”
Trường Ly cũng chào Kiếm huynh: “Chào buổi sáng Kiếm huynh.”
Kiếm huynh lịch sự trả lời: “Chào buổi sáng.”
Hai người hai kiếm chào nhau xong thì chợt im ru.
Dư Hằng mân mê cổ tay áo, cảm thấy mình là sư huynh thì nên quan tâm sư đệ đồng môn.
“Nghe nói dạo này Yên sư đệ luyện kiếm từ lúc gà gáy, lần này lên lôi đài nhất định sẽ giành được thứ hạng không tầm thường.”
Khóe môi Yên Cửu giật một cái, câu chúc này nghe như điềm xấu.
Chàng vội nói: “Chẳng qua ta ăn may nên mới lọt vào vòng lôi đài, lần này chỉ cần thua không khó coi là mãn nguyện rồi.”
Trong lúc Yên Cửu và Dư Hằng hàn huyên với nhau, Trường Ly không kìm được mà hỏi thăm Kiếm huynh.
“Kiếm huynh, huynh có biết thực lực đám đệ tử vào vòng lôi đài thế nào không?”
Kiếm huynh thủng thẳng đáp: “Bọn mình chỉ đạt cấp cao hạng ba, nếu thắng là kiếm lời mà thua cũng chẳng sao.”
Tự dưng Trường Ly thấy yên tâm hẳn. Kiếm huynh nói rất phải, nếu so loại đậu vớt như Yên Cửu với đám đệ tử cấp cao hạng nhất và cấp cao hạng hai sẽ thấy chênh lệch rõ ràng, chắc chắn họ có thể thuận lợi bị loại.
Danh sách cặp đấu nhanh chóng được công bố. Yên Cửu được xếp vào nhóm ba, đợi đệ tử hai nhóm đầu đấu xong sẽ lên lôi đài.
Yên Cửu và Trường Ly đi tới trước lôi đài họ sắp thi đấu, chuẩn bị nghiêm túc quan sát hai nhóm đệ tử thi đấu trước mình.
Trường Ly thấp thỏm dặn: “Yên Tiểu Cửu, huynh nhất định phải nhìn cho kỹ đấy, xem người ta thua kiểu gì mà học hỏi kinh nghiệm.”
Yên Cửu trịnh trọng gật đầu, thậm chí còn móc một cuốn sổ nhỏ trong ngực ra để ghi chú bất cứ lúc nào.
Trường Ly rất hài lòng khi thấy chàng nghiêm túc như vậy.
Một đệ tử mặc đồ tu sĩ xanh không nghe tiếng Trường Ly nói, chỉ thấy Yên Cửu cầm giấy bút ngồi xem cực kỳ chuyên tâm thì sốc điếng người.
Hắn liếc nhìn ngọc bài tượng trưng cho thân phận đệ tử nội môn bên hông Yên Cửu, chợt thấy hết sức hổ thẹn.
Xem thái độ tu luyện của người ta kìa! Ngay cả lúc xem thi đấu cũng nghiêm túc ghi chú lại, chả trách được vào nội môn.
Gã đệ tử đồ xanh mò túi thấy trống trơn bèn hỏi người bạn ngồi xem kế bên: “Huynh có mang giấy bút không?”
Người bạn kia lục lọi túi chứa đồ, móc một đoạn bút than trong xó xỉnh ra, “Đệ cần thứ này làm gì?”
Gã đệ tử đồ xanh cảm thấy nhận thức của mình đã nâng lên tầm cao mới, bỉ bai liếc bạn bảo, “Xem đệ tử nội môn thi đấu là một cơ hội tuyệt vời để học tập, tất nhiên là phải nghiêm túc ghi chú lại rồi.”
“Bây giờ gắng học nhiều một chút biết đâu mai mốt người được vào nội môn lại là bọn mình thì sao.”
Đám đệ tử ngồi phía sau nghe đoạn đối thoại này, tức khắc cảm thấy mình quá đỗi nông cạn bèn thi nhau tìm giấy bút.
Trên quảng trường dần xuất hiện cảnh một đám đệ tử ngồi xếp bằng, cầm giấy bút cực kỳ nghiêm túc.
Thoạt trông không náo nhiệt như vòng đấu lôi đài năm ngoái mà cứ như một lớp học thực chiến.
Yên Cửu và Trường Ly ngồi hàng đầu không hề biết việc mình làm đã gây ra phản ứng dây chuyền. Bọn họ đang dồn hết sự chú ý vào hai đệ tử chuẩn bị thi đấu.
Trường Ly nói: “Mắt gã bên trái sáng ngời trông tràn đầy tinh thần chiến đấu luôn.”
Yên Cửu liếc nhìn gã đệ tử Trường Ly nói, lập tức phát hiện mấy sơ hở có thể công kích trong thế đứng của gã ta.
Chàng lập tức lắc đầu, cố vứt suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Yên Cửu không kìm được mà âm thầm tụng niệm: Mày chưa nhìn thấy gì hết!
Trường Ly dời mắt sang phía bên phải, “Có vẻ thực lực của gã bên phải cũng ngang ngửa gã kia đấy.”
Yên Cửu nhìn sang, đúng thế thật, bởi hai gã này yếu đến khó phân cao thấp.
Sau khi lên lôi đài, hai gã đệ tử gật đầu chào nhau.
Tiếng còi huýt vang, trận đấu bắt đầu.
Một trong hai gã đệ tử lập tức cầm kiếm xông tới trước, gã còn lại rút kiếm chậm hơn một giây nên rơi vào thế yếu.
Trường Ly trầm ngâm suy nghĩ, “Lát nữa lên đó huynh đừng có ra tay trước, cứ đợi đối phương xuất chiêu hãy bắt đầu.”
Yên Cửu gật đầu đồng ý.
Gã đệ tử rơi vào thế yếu có vẻ hơi nóng nảy nên sau đó tung đòn hơi lộn xộn.
Chẳng những không phản công nổi mà chỉ có thể gắng gượng chống đỡ sức công kích của đối phương.
Trường Ly thoáng kích động: “Nhanh nhanh nhanh, huynh xem gã ta bị ép lùi về sau từng bước một thế nào kìa! Đây đúng là một kiểu thua điển hình đáng học hỏi, chỉ chậm một chiêu là thua cả trận.”
Yên Cửu im lặng vẽ một hình người né trái đỡ phải lên giấy. Chàng bỗng thấy hơi áp lực vì cảm thấy mình không có cách nào thua thật trân cỡ đó được.
Ánh mắt Trường Ly không rời khỏi lôi đài một giây nào.
Vì nhất thời không chống đỡ nổi, trong lúc hoảng loạn, gã đệ tử kia bất cẩn vấp một cái, lập tức ngã nhào ra đất.
Mắt Trường Ly sáng rực lên, “Chiêu giả bộ ngã quá đỉnh!”
Cú ngã này đã quyết định kết quả trận đấu.
Khi nhát kiếm của đối thủ xé gió đâm tới, mặt gã ta xám ngắt.
Trường Ly chọc Yên Cửu, “Lúc thua huynh nhớ phải tỏ vẻ trống rỗng tiếc nuối đấy nhé.”
Ấn đường Yên Cửu giật hai phát, ghi một lưu ý quan trọng lên giấy là cần quản lý biểu cảm trên khuôn mặt.
Tiếp theo là đến đệ tử nhóm hai lên đài.
Nhóm này mạnh hơn nhóm một nhiều, hai bên người đánh kẻ đỡ cực kỳ linh hoạt.
Trong lúc tấn công, cả hai đều phòng thủ một cách hoàn hảo.
Trường Ly bình tĩnh phân tích: “Bài mẫu này tồi quá, bọn mình đừng cò cưa lâu thế, phải đánh nhanh thua nhanh.”
Yên Cửu cũng chẳng ham hố đánh lâu, hứa chắc nịch: “Nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng kết thúc trận đấu trong vòng một khắc.”
Trận đấu giữa hai kỳ phùng địch thủ này chẳng những giúp cặp thí sinh trên đài ngộ ra nhiều thứ mà còn khiến đám đệ tử ngồi xem bên dưới học hỏi được không ít điều hay ho.
Khi một trong hai đệ tử thua trận vì đi nhầm một bước, mọi người dưới đài đều thở dài tiếc nuối.
Chỉ có Trường Ly là thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng kết thúc.”
Yên Cửu đứng dậy bước lên lôi đài, đối thủ của chàng cũng tiến lên lôi đài từ một hướng khác.
Hai người khom lưng chào nhau trên đài.
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Yên Cửu nghiêm khắc tuân thủ phương châm đặt ra ban nãy, địch bất động thì ta bất động.
Nhưng vấn đề là đối phương cứ bất động mãi.
Đôi bên sa vào thế giằng co, lôi đài lặng ngắt như tờ.
Đám đệ tử ngồi xem bên dưới không kìm được bắt đầu khe khẽ bàn tán.
“Sao hai người trên đó không nhúc nhích gì vậy?”
“Đây là chiến thuật mới à?”
“Nghe nói khi cao thủ so chiêu có thể quyết định thắng thua bằng kiếm ý, khỏi cần phải rút kiếm luôn…”
Suy đoán của đám đệ tử bên dưới càng lúc càng lố, cứ như con ngựa thoát cương không thể lường trước hướng đi.
Trên đài, Yên Cửu hơi luống cuống.
Chàng mấp máy môi, dùng giọng gió hỏi Trường Ly: “Làm sao bây giờ? Hay bọn mình rút kiếm trước?”
Trường Ly nín thinh một giây, khẽ nói: “Huynh đánh chậm thôi nhé, đừng để hắn trở tay không kịp.”
Yên Cửu dè dặt rút kiếm ra, xông tới đối thủ.
Đến tận lúc này, đối phương mới nhúc nhích. Hắn thong dong vung kiếm cản đòn công kích của Yên Cửu rồi tiếp tục bất động.
Trên đài lại lâm vào thế giằng co.
Ở dưới đài…
“Sao họ lại dừng nữa vậy?”
“Hay bọn họ tu Thái Cực Kiếm, nghe nói bộ chiêu thức ấy siêu chậm luôn.”
“Nhưng đang đấu lôi đài mà, dùng Thái Cực Kiếm ở đây kỳ cục kiểu gì ấy.”
Yên Cửu rơi vào cảnh xấu hổ xưa nay chưa từng có.
Kế hoạch đánh nhanh thua nhanh hoàn toàn thất bại, bây giờ làm sao để thua trận này thật tự nhiên chợt biến thành bài toán khó.
Trường Ly cũng rầu nẫu ruột, “Hay huynh cứ đánh đại đi, đâu phải bọn mình không cố gắng, là do đối thủ khó chơi quá.”
Yên Cửu thử vung kiếm nhanh hơn, sau đó chàng thấy đối phương cũng bắt đầu tăng tốc.
Ánh kiếm chợt lóe, tà áo phất phơ.
Yên Cửu vừa vung kiếm lung tung vừa cố gắng bày ra đủ loại sơ hở dụ đối phương đâm mình.
Nhưng điều làm người ta đau đầu là phía bên kia không thèm đếm xỉa gì tới đống sơ hở của chàng.
Yên Cửu: Có phải hắn không muốn thắng không!
Trường Ly cũng kiệt sức, nàng bị vung tứ tung đến chóng cả mặt.
Nàng cảm thấy tên Kiếm tu trước mặt chẳng nên cơm cháo gì cả, được họ nhường hết nước hết cái rồi còn không chịu nắm bắt cơ hội.
Một tuyển thủ đậu vớt như Yên Tiểu Cửu mà còn có thể đấu với hắn dai vậy thì chẳng hiểu tên này vượt qua bài kiểm tra thử kiếm trên vách tường kiểu gì nữa.
Sau khi đánh thêm tầm một khắc, Trường Ly cảm thấy không thể tiếp tục nữa.
Thôi thì hãy để nàng kết thúc trận đấu này đi!
Lúc đối phương chém tới, Yên Cửu vô thức vung kiếm lên đỡ thì Trường Ly bất ngờ né sang một bên.
“Bốp!”
Kiếm đối phương cứ thế bổ thẳng vào ấn đường của Yên Cửu.
Đối phương đứng hình.
Yên Cửu đứng hình.