Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mong nhận được thiệt nhiều bình luận ủn mông của các bạn ạ, yêu yêu ❤️
_________________
Ngày hôm sau, đỉnh Vô Danh lại có thêm một tin tốt lành.
Ở vòng hai, Dư Hằng đã giành chiến thắng suýt soát, thuận lợi vào vòng trong.
Nhận được tin vui, Thái Diễn chân nhân kích động chưa từng thấy, lập tức gọi Yên Cửu và Dư Hằng tới điện chính đỉnh Vô Danh để dặn dò kỹ càng.
“Đây là thành tích tốt nhất mà đỉnh Vô Danh ta đạt được trong gần 50 năm qua, có lẽ là sư tổ trên trời hiển linh…”
Trường Ly ỉu xìu treo bên hông Yên Cửu, nghe Thái Diễn chân nhân phát biểu cảm nghĩ nhiệt huyết như thế thì chỉ cảm thấy sư tổ đỉnh Vô Danh đã phạm sai lầm, đặt niềm tin vào Yên Tiểu Cửu chỉ tổ tốn công.
Nếu sư tổ hiển linh thật thì nàng chỉ muốn khuyên ông ta nên đổi một đệ tử có tiềm lực càng sớm càng tốt.
Nói một tràng xong, Thái Diễn chân nhân hài lòng ngắm hai đệ tử rồi tung một quả bom hạng nặng.
“Mười người đứng đầu lần này không những sẽ được tông môn khen thưởng linh thạch pháp bảo mà còn có tư cách tiến vào bí cảnh Huyền Thiên trước nữa.”
Trường Ly vừa nghe đến đây đã run lẩy bẩy, vì từng đọc nguyên tác nên nàng hơi bị PTSD với bí cảnh.
(*) PTSD hay Rối loạn căng thẳng sau chấn thương là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).
Vừa nghe đã biết cái bí cảnh Huyền Thiên này chẳng phải nơi tốt lành gì.
Thái Diễn chân nhân ôn tồn nói: “Bí cảnh Huyền Thiên được chuẩn bị riêng cho đệ tử cấp Trúc Cơ nên không nguy hiểm lắm mà lại có rất nhiều cơ duyên trong ấy, được vào đó sớm một bước thì sẽ có nhiều cơ hội hơn hẳn người khác…”
Trường Ly thầm hừ khẩy, nếu vào bí cảnh này không phát sinh sự cố gì thì nàng sẽ vặc đầu… À không, vặc chuôi kiếm xuống cho Yên Tiểu Cửu chơi luôn.
Thái Diễn chân nhân phác hoạ một cái bánh vẽ to oạch cho hai đệ tử đỉnh Vô Danh xong thì trìu mến tiễn họ về.
Được Thái Diễn chân nhân bơm máu gà, Dư Hằng cực kỳ hăm hở.
Hắn ngỏ lời mời thân thiện với Yên Cửu: “Yên sư đệ, đệ có muốn cùng ta tới sân luyện kiếm chuẩn bị sẵn sàng cho vòng đấu tiếp theo không?”
Yên Cửu chẳng có hứng thú gì với phần thưởng của tông môn cũng như cái bí cảnh kia bèn khéo léo từ chối lời mời của Dư Hằng.
Dọc đường về, một người một kiếm tình cờ gặp vài đệ tử đỉnh Vô Danh, hễ ai trông thấy Yên Cửu cũng đều tỏ ra vồn vã nhiệt tình.
“Yên sư đệ cố lên nhé!”
“Vinh quang của đỉnh Vô Danh năm nay đều dựa cả vào đệ và Dư sư huynh đấy!”
Yên Cửu: Chẳng hiểu sao mà chàng lại thấy gánh nặng tâm lý nhiều hẳn lên.
Nhìn đám đệ tử hồ hởi này từ từ khuất dạng trên con đường núi lát đá xanh, Trường Ly khẽ than: “Các cụ hay nói người sợ nổi tiếng heo sợ mập thật chí lý.”
Yên Cửu lén cãi thầm trong bụng: Chàng không phải người mà cũng chẳng phải heo nốt.
Sau khi danh sách đấu lôi đài vòng ba được công bố, Yên Cửu bỗng nổi như cồn ở đỉnh Vô Danh.
Đã nhiều năm đỉnh Vô Danh chưa có chuyện vui như vậy. Nếu không phải cuộc thi còn chưa kết thúc, Thái Diễn chân nhân sợ gióng trống khua chiêng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần thi đấu của hai đệ tử thì Trường Ly nghĩ chắc ông ta đòi giăng cả biểu ngữ chiêu cáo thiên hạ trên đỉnh núi luôn.
May mà Thái Diễn chân nhân vẫn còn chút lý trí nên đã bỏ qua vụ đó, nếu không e là Yên Cửu sẽ bỏ trốn trong đêm mất.
Tuy sự mong đợi của toàn bộ đỉnh Vô Danh khiến Yên Cửu thấy hơi áp lực nhưng trận cần thua thì chàng vẫn sẽ thua.
Theo như Trường Ly nói là: “Đỉnh Vô Danh vẫn còn hạt giống tốt như Dư sư huynh thì sao tới lượt Yên Cửu cáng đáng trách nhiệm. Nếu chàng làm trụ cột, nhỡ một ngày nào đó trời giáng sét xuống thì nàng còn phải chịu vạ lây.”
Yên Cửu hết sức đồng ý với nàng.
Chàng thấy phấn chấn hẳn lên, bắt đầu bàn bạc với Trường Ly về xác suất thua ngày mai.
“Ninh Tầm đã là kỳ cuối Trúc Cơ, phần lớn đệ tử thân truyền như Lâm Diệu Toàn, Giang Sách đều là kỳ sau Trúc Cơ, còn ta mới lên kỳ giữa Trúc Cơ, có thể xem như kẻ yếu nhất trong số đám đệ tử vào vòng trong.”
Trường Ly nghe xong bỗng thấy xác suất thua của Yên Cửu rất lớn.
Nàng ngẫm nghĩ rồi bồn chồn hỏi: “Nghe nói Kiếm tu có thể vượt cấp giết người, huynh… liệu có vượt cấp thắng người không đấy?”
Ở vòng đấu lôi đài đầu tiên, Yên Tiểu Cửu đánh thắng đối thủ kỳ giữa Trúc Cơ thì nàng còn cố lý giải được, nhưng nếu sắp tới chàng đánh thắng cả đồng môn có tu vi cao hơn thì nàng thật sự nghi ngờ ánh mắt chọn người của mình.
Yên Cửu nín thinh một giây, đâu riêng gì Kiếm tu, cả yêu cũng thế mà.
Chàng lí nhí hứa: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Còn chưa dứt lời, Yên Cửu đã bắt gặp ánh mắt cực kỳ sốt ruột của Trường Ly.
Chàng càng cảm thấy áp lực hơn.
Có trời mới biết ngay cả lúc một con yêu như chàng đơn độc lẻn vào Quy Nguyên Kiếm tông cũng chẳng thấy áp lực cỡ này.
Trường Ly rầu thúi ruột vì Yên Tiểu Cửu.
Là một thanh kiếm từng đọc nguyên tác, nàng hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc cố gắng sống sót.
Mỗi năm giới tu tiên lại xuất hiện vô số con cưng của trời, nhưng liệu có bao nhiêu người trong số đó được sống thọ chết già?
Đa số đều ra đi khi tuổi còn xanh.
Sau rốt người khác cũng chỉ cảm thán một câu “Cao xanh hờn đấng anh tài” là cùng.
Trường Ly nghĩ nếu đã là người qua đường không có số làm nhân vật chính thì nên biết thân biết phận.
Nàng quả quyết nói: “Tóm lại, vòng này chúng ta chỉ được thua, không thể thắng!”
Ngày hôm sau, 14 đệ tử lọt vào vòng trong xếp thành hai hàng đứng ở quảng trường đá xanh trên đỉnh Lăng Tiêu yên lặng chờ cuộc thi bắt đầu.
Trong đó, ngoài đỉnh Lăng Tiêu có 4 người thì các đỉnh Ngọc Hoa, Bích Vân, Chu Minh, Linh Việt và Vô Danh đều có 2 người vào vòng trong.
Những năm trước, đỉnh Vô Danh không có hoặc chỉ có tối đa 1 người vào vòng trong nên đỉnh Ngọc Hoa và Bích Vân sẽ có thêm 1 hoặc 2 suất nữa.
Luật thi năm nay hơi khác trước đây, ai có thời gian thi đấu ngắn hơn ở vòng trước sẽ được quyền ưu tiên chọn đối thủ ở vòng này.
Như vậy, người vào thẳng vòng này là Yên Cửu nghiễm nhiên được chọn đối thủ đầu tiên.
Đám đệ tử xem thi đấu dưới đài nhìn chằm chằm Yên Cửu như thể trên người chàng đang dán bốn chữ “kẻ được trời chọn” to đùng.
“Nếu là ta, ta sẽ chọn kẻ yếu nhất, như thế ít nhất cũng chắc suất vào nhóm mười người đứng đầu.”
“Lần này đỉnh Vô Danh nở mày nở mặt rồi.”
“Thằng nhóc này tốt số quá đi mất!”
Trường Ly không kìm được mà nói khẽ bên hông Yên Cửu: “Bọn mình chọn người mạnh nhất nhé!”
Yên Cửu lập tức chỉ vào Ninh Tầm, “Ta chọn Ninh…”
Trường Ly tức giận thụi Yên Cửu một cú, “Trừ nàng ta ra!”
Yên Cửu bị thụi nên trượt tay chỉ chệch sang Giang Sách đứng cạnh Ninh Tầm.
Quản sự chủ trì cuộc thi lập tức hô lớn: “Cặp đấu đầu tiên: Yên Cửu đỉnh Vô Danh và Giang Sách đỉnh Bích Vân.”
Dưới đài ồ lên.
“Không ngờ hắn lại chọn Giang sư huynh!”
“Dám khiêu chiến đệ tử thân truyền thì đáng mặt đàn ông thật đấy, xin bái phục.”
“Đỉnh Vô Danh lần này lại ra về tay trắng rồi.”
Giang Sách hơi ngạc nhiên, nhìn Yên Cửu một cái.
Hai hôm trước, hắn cũng có nghe nói về gã đệ tử đỉnh Vô Danh được vào thẳng vòng trong này.
Nhưng dẫu sao Kiếm tu vẫn coi trọng thực lực hơn, nếu chỉ dựa vào may mắn thì không thể đi xa được.
Phần chọn cặp đấu nhanh chóng kết thúc.
Yên Cửu và Giang Sách là cặp đầu tiên lên lôi đài.
Trường Ly không khỏi phấn khích, “Giang Sách là thân truyền của đỉnh Bích Vân, thực lực chỉ thua mỗi Ninh Tầm, nghe nói lần này hắn là một trong ba thí sinh đứng đầu, biết đâu sẽ đánh bại bọn mình trong vòng ba chiêu cũng nên.”
Yên Cửu cứng đơ người, “Ba chiêu e là hơi khó.”
Trường Ly vẫn rất lạc quan, “Ba chiêu không được thì chắc mười chiêu sẽ đủ!”
Yên Cửu cố nhớ lại cảnh Giang Sách thử kiếm nhưng chẳng nhớ nổi.
Ngoài Ninh Tầm thì hình như chiêu thức của những người khác không có gì nổi bật cả.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Tuy Yên Cửu chỉ là đệ tử mới vào nội môn nhưng Giang Sách vẫn dốc toàn lực thi đấu.
Bởi hắn không chỉ đại diện cho bản thân mình mà còn đại diện cho đỉnh Bích Vân nên không cho phép mình phạm bất cứ sai lầm nào.
So với vẻ nghiêm túc của Giang Sách, Yên Cửu trông thoải mái hơn nhiều.
Sau khi đánh qua đánh lại vài chiêu với Giang Sách, chàng bắt đầu giả bộ không chống đỡ nổi.
Trường Ly thấy thế thì khen ngay: “Yên Tiểu Cửu, huynh lành nghề lắm.”
Xem cái điệu chật vật đỡ đòn, hễ cản trái là hụt phải của chàng thì ai cũng nghĩ chuyện Yên Cửu thua Giang Sách chỉ là vấn đề thời gian.
Được Trường Ly khen, Yên Cửu vô thức nhoẻn môi cười.
Nhưng biểu cảm nhỏ nhặt này của chàng lại bị Giang Sách bắt gặp. Hắn bỗng sinh lòng cảnh giác, bắt đầu ra đòn thận trọng hơn.
Yên Cửu vội mím môi lại, giả bộ như không có gì xảy ra.
Chàng “gắng gượng” đỡ thêm vài chiêu rồi loạng choạng né hai bước, dùng kỹ thuật diễn cả đời để đưa cổ mình tới dưới kiếm Giang Sách.
Nếu không phải đang ở trước đám đông, Trường Ly thực sự muốn nhảy dựng lên vỗ tay hoan hô chàng, “Quá hoàn hảo!”
“Giang Sách đỉnh Bích Vân thắng!”
Giang Sách thoáng do dự rút kiếm về. Hắn cứ cảm thấy có gì đó không ổn vì trận này thắng dễ đến khó tin.
Yên Cửu hơi khom lưng chào Giang Sách rồi khoan khoái bước xuống đài.
Đám đệ tử đỉnh Vô Danh theo dõi trận đấu gần đó nhào tới thân thiết an ủi: “Yên sư đệ, đệ thua Giang sư huynh là chuyện rất bình thường, đừng buồn nhé.”
“Phải đó, mấy năm trước Giang sư huynh đã lên kỳ sau Trúc Cơ, ngoài Ninh sư tỷ thì chẳng có đệ tử nào cùng thế hệ đánh thắng huynh ấy cả.”
“Nhưng Yên sư đệ gan thật đấy, không ngờ đệ dám chọn Giang sư huynh.”
…
Yên Cửu bình tĩnh ứng phó với đám đệ tử đỉnh Vô Danh xong thì đi sang bên cạnh tiếp tục xem thi đấu.
Chàng vừa quan sát lôi đài, vừa hỏi Trường Ly: “Sao hả? Có phải màn thể hiện của ta không chê vào đâu được không?”
Vẻ đắc ý lộ rõ mồn một trong giọng nói.
Trường Ly không hề bủn xỉn lời khen với chàng, “Huynh thua tự nhiên lắm luôn, cứ như nước chảy thành sông ấy.”
Yên Cửu tức khắc thấy lòng lâng lâng, nếu không bị hình người cản trở thì chàng đã xõa tung cái đuôi bồng bềnh ra vẫy loạn xạ.
Nhưng ngay sau đó, Trường Ly lại đổi chủ đề, “Giang sư huynh đúng là đệ tử thân truyền có khác, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng hoàn hảo, lần này ít nhiều cũng nhờ có huynh ấy.”
Chẳng hiểu sao Yên Cửu lại thấy hơi hụt hẫng, đến độ chẳng muốn vẫy đuôi nữa.
Rõ ràng trận thua này là do chàng cố gắng mà có, mắc mớ gì tới thằng ranh Giang Sách kia?