*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn những lời chúc sức khoẻ và sự ủng hộ của mọi người, mong được nhận nhiều nhiều còm ủn mông ạ 🙆♀️
_________________
Chuyện này hạ màn với việc Tùng Niên thu sạch quỹ đen mà thanh niên kia lén giấu trong người.
Trước khi đi, Tùng Niên còn không quên khuyên nhủ chân thành: “Ngài đừng có mua vớ vẩn nữa đấy.”
Trường Ly bị cho là vớ vẩn không phục, thầm lầm bầm mấy tiếng.
Nhưng qua chuyện này, nàng đã hiểu vì sao thanh niên này ăn mặc sang trọng như thế mà lúc mua kiếm lại phải ki bo chẳng đào ra nổi mấy đồng.
Trường Ly cảm thấy phu nhân mà Tùng Niên nhắc là một người rất ghê gớm.
Thanh niên bị thu mất quỹ đen mình vất vả dành dụm được cũng không nổi giận.
Hắn chỉ dùng ngón trỏ mân mê ngọc bội bên hông, khẽ lẩm bẩm: “Chẳng biết ngọc bội này đáng giá bao nhiêu linh thạch.”
Nghe vậy, khóe miệng Trường Ly bất giác giật giật.
Với cái nết này của hắn thì bị vợ quản nghiêm chút cũng bình thường.
Chẳng biết có phải dịch sen kim cương có tác dụng không mà mấy hôm sau Trường Ly cứ mơ mơ màng màng, lúc thì thấy thân kiếm nóng lên, khi lại thấy rét run.
Trong lúc nàng mê man, hình như lại có dịch sen kim cương nhỏ xuống thân kiếm làm dịu cơn nóng trên người.
Khi Trường Ly tỉnh lại, nàng đã không còn ở cạnh thanh niên kia mà bị Tùng Niên nắm trong tay, cứ lắc qua lắc lại theo nhịp bước của cậu ta.
Trường Ly bị lắc choáng cả người, “Bọn mình đi đâu thế?”
“Về Yêu giới.” Tùng Niên không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay.
“Yêu giới á?” Trường Ly lặp lại.
Song lần này Tùng Niên lại khiếp vía, “Trời ơi, ai đang nói đó?”
Trường Ly cũng khiếp vía, “Huynh nghe thấy tiếng ta nói à?”
Tùng Niên liếc quanh một vòng tìm nơi phát ra tiếng nói, cuối cùng không tin nổi mà nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay.
“Ôi Yêu thần ơi, đại nhân chăm ra kiếm linh thật sao?”
Trường Ly cũng hơi hoảng, “Huynh nói gì cơ?”
Tùng Niên đằng hắng rồi đáp, “Xin chào, lần đầu gặp mặt, ta là Tùng Niên, là người hầu thân cận của đại nhân.”
“Muội là thanh kiếm đại nhân mới mua cách đây không lâu, sau khi dùng dịch sương kim cương bỏ thêm linh khí tỉ mỉ nuôi nấng thì đã thoát kiếp sắt bình thường mà biến thành linh kiếm chân chính rồi.”
Tùng Niên nói xong, không kìm được mà kể công: “Kể ra thì đại nhân có ơn tái sinh với muội đấy, nếu không một thanh sắt bình thường như muội sức mấy sinh ra kiếm linh được?”
Trường Ly bất an lắc đuôi kiếm, thân kiếm bây giờ không có gì khác biệt với lúc nàng mới bị cuốn vào ảo ảnh cả.
Nàng không khỏi hoài nghi liệu ảo ảnh này có thực sự là ảo ảnh không?
Tùng Niên vẫn còn lải nhải, “Đại nhân có chuyện quan trọng cần làm nên bọn mình về Yêu giới trước.”
Trường Ly khẽ dò hỏi: “Đại nhân mà huynh nói là…”
Tùng Niên lắc đầu, đáp với giọng khá tự hào.
“Đại nhân là đại nhân đó. Giờ muội là linh kiếm của đại nhân nên thân phận khác xa lúc trước rồi, nhất định phải nói năng và hành động cẩn trọng, đừng làm đại nhân mất mặt.”
Trường Ly nhất thời không biết thiếu niên này khờ thật hay quá kín miệng nữa.
“Yêu giới mà huynh bảo là nơi nào?”
Tùng Niên đáp tỉnh rụi: “Yêu giới là Yêu giới đó, bao giờ muội tới là khắc biết.”
Trường Ly: Nói gì như không nói vậy cha.
Trường Ly theo Tùng Niên đi vòng vèo rồi cuối cùng vào một tiệm trà. Tùng Niên quen cửa quen nẻo vào thẳng gian sau.
Trên sàn nhà của gian phòng này có một cái chốt dịch chuyển màu vàng sậm lúc ẩn lúc hiện.
Tùng Niên mang Trường Ly đứng trên chốt dịch chuyển, ném một mớ linh thạch xuống đó.
Linh thạch nhiều đến nỗi suýt lóa mù mắt Trường Ly.
Đúng là một kẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Yêu tu đều giàu thế à?
Cảm giác như họ và đám Kiếm tu nghèo rớt mồng tơi như hai giống loài khác hẳn nhau vậy.
Tất nhiên là trừ Yên Tiểu Cửu ra.
Trường Ly lặng lẽ bồi thêm một câu.
Tùng Niên: “Đây là chốt dịch chuyển cao cấp nhất, có thể dùng nó để đến Yêu giới bằng tốc độ nhanh nhất, vừa nhắm mắt lại mở ra là đến rồi.”
Trường Ly yên lặng gật đầu, đúng là thứ càng cao cấp thì càng đốt tiền.
Chốt dịch chuyển khởi động, trước mắt Trường Ly bỗng chốc tối sầm rồi sáng bừng.
Đã tới Yêu giới rồi.
Nói thật là Trường Ly không thấy nơi này có gì khác với thành trấn loài người cả.
Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là “người” qua lại trên đường nếu không có một đôi tai xù thì cũng có một cái đuôi xù đang ngoe nguẩy.
Tùng Niên hít sâu một hơi rồi xõa tung cái đuôi to màu hạt dẻ ra.
“Rốt cuộc cũng có thể thả đuôi ra hít thở không khí rồi, lúc trước ngợp chết đi được.”
Trường Ly nhìn chằm chằm cái đuôi đang sung sướng ngoe nguẩy mà lâm vào trầm tư.
Nhìn màu sắc và hình dáng thì đúng là đuôi sóc thật.
Chẳng biết nguyên hình của thanh niên kia rốt cuộc là gì.
Cũng chẳng biết lúc hắn về Yêu giới liệu có thả đuôi ra hít thở không khí như Tùng Niên không.
Tùng Niên dẫn Trường Ly xuyên qua ngõ nhỏ, cả người cậu ta đều toát lên vẻ thư thái vì được về nhà.
Cậu ta tới một toà nhà trồng đầy hoa gõ cửa, gọi một tiếng, “Phu nhân, ta đã về rồi.”
Chiếc cửa gỗ kêu kẽo kẹt mở ra.
Một cô gái xinh đẹp dịu dàng đứng dưới gốc cây hoa, vài ba cánh hoa hồng nhạt rơi xuống người nàng rồi chao liệng theo gió.
Nàng tươi cười nhìn Tùng Niên nói, “Tùng Niên đã về rồi.”
Đoạn đưa mắt nhìn ra sau Tùng Niên nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia, “Chàng không về à?”
Cái đuôi vốn đang phấn chấn của Tùng Niên rủ xuống ngay, “Đại nhân còn phải bận rộn thêm một thời gian nữa…”
Cậu ta chìa Trường Ly ra trước mặt, “Nhưng đại nhân có một món quà tặng phu nhân ạ.”
Trường Ly:?
Nàng biến thành món quà hồi nào vậy?
Cô gái đẹp nhận kiếm, khẽ vuốt ve thân kiếm, mắt lộ vẻ thấu hiểu: “Chàng lại mua dọc đường à?”
Trường Ly thấy hơi nhột vì bị vuốt ve nhưng vẫn cố kiềm chế không né tránh.
Tùng Niên nghe nàng hỏi thì ấp úng không biết đáp thế nào.
Cô gái đẹp lại nói tiếp: “Trên thân kiếm không khắc chữ, không đánh dấu, chứng tỏ không phải tác phẩm của nghệ nhân nổi tiếng.”
Nàng dùng ngón tay xanh búng vào thân kiếm, “Vật liệu đúc kiếm cũng không phải hàng đầu, nhưng kỹ thuật có chút linh khí.”
Nghe thấy hai chữ linh khí, Tùng Niên sực tỉnh, “Đúng thế ạ, đại nhân cũng bảo thanh kiếm này có linh, chăm chỉ nuôi vài ngày là sinh ra kiếm linh.”
Bấy giờ cô gái đẹp mới hơi ngạc nhiên, “Có kiếm linh sao?”
Tùng Niên vội nói với Trường Ly: “Đây là phu nhân của bọn mình, muội chào phu nhân đi.”
Trường Ly đang choáng váng vì được cô gái đẹp ôm trong lồng ngực thơm tho mềm mại.
Bị Tùng Niên giục, nàng mới tỉnh táo lại, “Chào phu nhân.”
Cô gái đẹp tức khắc bật cười, “Ơ, là một cô bé.”
“Thế thì hay quá, ta đang muốn có một cô con gái đây.”
Thấy phu nhân thích, Tùng Niên thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa hay có thể bầu bạn với tiểu công tử.”
Cô gái đẹp nghe vậy lập tức nói: “Nhắc đến chuyện này, cậu giúp ta đi hỏi các trưởng lão xem bao giờ mới chịu thả Bạch Bạch ra vậy, lần này họ đã dạy dỗ nó gần một tháng rồi mà cả bóng đuôi nó ta cũng không thấy.”
Tùng Niên gãi ót, “Các trưởng lão cũng chỉ muốn tốt cho tiểu công tử thôi ạ, dù sao sau này ngài ấy cũng phải kế thừa…”
Nói được một nửa, thấy cô gái đẹp đang lườm mình, cậu ta lập tức đổi giọng, “Nhưng các trưởng lão cũng quá đáng lắm, sao lại bắt hai mẹ con phu nhân và tiểu công tử chia lìa lâu thế chứ, hôm nay ta phải đi hỏi rõ mới được.”
Trường Ly cố gắng dỏng tai lên nghe hai người họ nói chuyện, thoạt trông có vẻ đây là một gia đình giàu có ở Yêu giới, chả trách lại lắm tiền thế.
Tùng Niên rời khỏi đó.
Phu nhân ôm Trường Ly vào phòng, “Nghe nói linh kiếm đều muốn ngủ trên giá kiếm, tạm thời trong nhà không có sẵn, để hôm nào ta bảo Tùng Niên đi làm một cái bằng gỗ phượng hoàng cho con, giờ con ngủ tạm trong nôi trước nhé.”
Phu nhân lấy một cái nôi nhỏ trong phòng ra, trên nôi có lót nệm gấm rất mềm mại, cảm giác như nằm xuống là lún luôn cả thanh kiếm.
Đầu giường còn treo một cặp lục lạc bằng vàng nạm ngọc, hễ đung đưa là vang tiếng lanh lảnh.
Phu nhân sờ tấm nệm gấm mềm, “Đây là cái nệm ngày xưa Bạch Bạch dùng nên trông hơi cũ, để ta may cái khác cho con, đúng lúc đám người cá vừa cống gấm Lưu Vân mới năm nay, con thích màu gì?”
Trường Ly tròn mắt nhìn mặt gấm bóng bẩy mịn màng như đồ sứ thượng hạng.
Nàng đâu thấy cũ chỗ nào.
Thấy Trường Ly không đáp lời, phu nhân tưởng kiếm linh mới sinh không hiểu mấy thứ này thì cười khẽ hai tiếng, hỏi: “Nếu là bé gái thì chắc hợp với màu hồng phấn, thế ta may cho con một cái màu hồng phấn nhé?”
Trường Ly lập tức vui sướng cất lời, “Vâng ạ!”
Trước khi nệm mới làm xong, Trường Ly vẫn ngủ trên cái nệm cũ mềm mại này.
Nàng thoải mái lăn một vòng trên giường, cảm thấy cuộc sống bây giờ giống hệt thần tiên.
Lăn được hai vòng, Trường Ly đột nhiên thấy mũi hơi ngứa.
“Hắt xì!”
Ngay khi tiếng hắt xì vang lên, một cọng lông trắng như tuyết từ từ bay qua trước mặt nàng rồi chầm chậm rơi xuống mặt nệm.
Trường Ly bất giác nhìn chằm chằm cọng lông trắng không chút tạp sắc này.
Phu nhân đang ngồi may nệm bên cạnh nghe tiếng hắt xì vội chạy tới cầm cọng lông trắng này lên xem.
“Ôi, đây là lông của Bạch Bạch, không ngờ lại bám vào đệm giặt cũng không hết, xem ra cần phải đổi nệm mới thật.”
Trường Ly vắt óc suy nghĩ…
Lông trắng thì sẽ là yêu gì nhỉ?
Phu nhân nói tiếp: “Bạch Bạch trông đẹp lắm, toàn thân trắng tinh không chút tạp sắc, không giống như cha nó. Đuôi cha nó có chút xám chỗ đầu đuôi, chẳng biết có phải vì đã già rồi không…”
Trường Ly thầm gắn thêm cái đuôi có tí xám cho thanh niên hiền hòa trong đầu.
Già á?
Không nhìn ra luôn, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Phu nhân lại bắt đầu xỏ kim, “Bạch Bạch thì khác, vì lông nó trắng muốt nên ta đã đặt tên này cho nó, nhưng các trưởng lão trong tộc lại chê cái tên này không đủ oai phong, không hợp với thân phận của nó, đòi tìm ngày lành tháng tốt xin Yêu thần một quẻ, mong Yêu thần ban tên khác.”
Nói đến đây, phu nhân bực bội cắn đứt sợi chỉ, “Con nói xem cái tên này có gì không tốt chứ!”
Trường Ly đành phối hợp đáp: “Tên Bạch Bạch hay lắm ạ, vừa nghe đã biết là có một bộ lông đẹp.”
Được Trường Ly tán thành, phu nhân càng vui hơn.
“Đúng nhỉ? Thật ra khi ấy ta còn nghĩ ra một cái tên khác là Bồng Bồng, vì cái đuôi của Bạch Bạch trông bồng bềnh hơn đám con non khác trong tộc nhiều, cứ như kẹo bông gòn vậy!”
Trong đầu Trường Ly vẽ ra một cái đuôi béo ú như kẹo bông gòn, đột nhiên thấy hơi ngứa tay muốn kéo một cái.
Trong lúc nói chuyện, phu nhân đã lanh lẹ may xong tấm nệm mới màu hồng phấn.
Nàng vứt tấm nệm cũ đi, lúc giũ lại rớt thêm mấy cọng lông trắng.
Rồi lót nệm mới vào nôi, ổ mới của Trường Ly đã xong xuôi.
Tấm nệm mềm còn thoang thoảng mùi hương dìu dịu trên người phu nhân khiến Trường Ly mơ màng chực thiếp đi.
Hình như phu nhân nhận ra nàng buồn ngủ bèn khẽ đẩy nôi cho nó đong đưa, Trường Ly nhanh chóng sa vào mộng đẹp.
Từ ngày Trường Ly đến đây ở, ngày nào nàng cũng hàn huyên và thưởng trà với phu nhân.
Tất nhiên là phu nhân uống còn nàng chỉ ngửi hương trà thôi.
Phu nhân vừa bện tua vừa nói: “Bánh hoa mơ ở góc phố Đông là ngon nhất, trước kia hễ Tùng Niên tan làm đi ngang qua đó là lại mua về để trong bếp, Bạch Bạch sẽ lén lút vào đó ăn vụng, kết quả là để lại một hàng dấu chân trên bệ bếp, bị bắt không trượt phát nào.”
Trường Ly vô thức nuốt nước miếng.
Hình như phu nhân cũng phát hiện nàng thèm, bèn trêu: “Đợi dịch sen kim cương năm nay đưa tới ta sẽ cho con ngâm một chút, biết đâu vài năm nữa là con có thể hóa hình ngồi ngoài sân uống trà ăn điểm tâm với ta.”
Trường Ly không khỏi khát vọng tương lai mà phu nhân vẽ ra.
Tiếc là Bạch Bạch mà phu nhân hay nhắc mãi không về. Tùng Niên nói Bạch Bạch đang ở giai đoạn tu luyện quan trọng nên trưởng lão trong tộc bắt y bế quan đột phá.
Mà thanh niên mặt mũi hiền lành kia cũng không về, chẳng biết bận chuyện gì bên ngoài.
Bẵng đi một thời gian, ngay cả Tùng Niên cũng bận, không rảnh tới đây chơi.
Tòa nhà mà Trường Ly ở tựa như chốn thế ngoại đào nguyên tách biệt khỏi thế gian, rời xa tranh giành, yên tĩnh an bình.
Nhưng theo thời gian trôi, Trường Ly bắt đầu thấy bất an.
Có đôi lúc phu nhân đang nói chuyện với nàng sẽ thiếp đi mất.
Lúc uống trà, nàng cũng sẽ đột nhiên lơ đễnh mà bất cẩn làm đổ trà.
Mãi đến một ngày nọ, khi thấy một sợi tóc bạc trên thái dương phu nhân, Trường Ly sợ điếng người.
Trường Ly không biết thời gian trong ảo ảnh chảy trôi nhanh chậm thế nào, nhưng hầu hết người tu đạo chỉ duy trì một dáng vẻ, Nhân tu là thế là Yêu tu cũng không ngoại lệ.
Nếu một ngày nào đó xuất hiện dấu hiệu lão hoá tức là tuổi thọ sắp tận.
Trường Ly lo sốt vó, nàng ngóng Tùng Niên nhanh tới đây một chuyến để báo cho cậu ta biết sự bất thường của phu nhân để cậu ta nghĩ cách.
Không may là Tùng Niên mãi chẳng về.
Song có vẻ như phu nhân đã phát hiện sự bất an của Trường Ly, nàng dịu dàng vuốt ve vỏ kiếm.
“Bọn họ có chuyện quan trọng cần làm, không rảnh về nhà cũng không sao cả.”
Mũi Trường Ly cay cay, lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực đến vậy.
Nàng chỉ là một thanh kiếm, không có tay, cũng chẳng có chân.
Nếu ra khỏi tòa nhà này mà không có ai chỉ đường thì nàng chẳng biết phải đi đâu tìm người hết.
Khi phu nhân đột nhiên thiếp đi lúc nói chuyện thêm lần nữa, Trường Ly không thể ngồi yên được nữa.
Nàng lén chạy khỏi nhà.
Trường Ly đứng trước cửa nhìn quanh một vòng, sực nghĩ tới tiệm bánh hoa mơ góc phố Đông mà phu nhân từng kể.
Nếu Tùng Niên tan làm về nhà tiện đường mua bánh thì cứ đi về hướng đó không sai được.
Xem tên đoán nghĩa, phố Đông đương nhiên ở hướng Đông, Trường Ly cứ thế lướt về phía ấy.
Khi bay tới ngã rẽ, nàng chết lặng khi nhìn thấy mấy hàng Yêu ngữ trông như quỷ vẽ bùa trên cột chỉ đường.
Nàng không ngờ khi tới Yêu giới mình lại biến thành một thanh kiếm mù chữ.
Trường Ly ló đầu nhìn quanh một lát, cảm thấy cần phải hỏi thăm yêu qua đường.
May mà có một cậu nhóc tai thỏ đang nhanh nhẹn đi tới.
Trường Ly đột nhiên vọt lên, “Xin chào, cho hỏi đây là phố Đông ạ?”
Cậu nhóc tai thỏ sợ run cả tai, nhìn chằm chằm linh kiếm bay trước mặt mình hồi lâu, chần chờ hỏi: “Cô là kiếm yêu hả?”
Trường Ly vốn định đính chính rằng nàng là kiếm linh chính tông chứ không phải yêu.
Nhưng ngẫm lại thì thấy có lẽ dùng thân phận Yêu tộc tiện hơn nên nàng không phản bác.
Cậu nhóc tai thỏ tò mò nhìn nàng, “Cô là yêu từ nơi khác tới à? Đây là phố Tây, không phải phố Đông đâu.”
Trường Ly ngớ người, “Chẳng phải nơi này ở hướng Đông à?”
Cậu nhóc lúc lắc tai, “Đúng thế, phố Đông ở đằng Tây, còn phố Tây ở đằng Đông mà.”
Trường Ly muốn xỉu ngang.
Nàng xác nhận lại, “Thế tiệm bánh hoa mơ phố Đông cũng ở hướng Tây à?”
Mắt cậu nhóc sáng rỡ, “Cô muốn mua bánh hoa mơ hả? Sao không nói sớm, để ta dẫn cô đi.”
Cậu ta bèn rảo bước đi về hướng Tây.
Trường Ly vẫn do dự ở yên đó, bị cậu nhóc kia giục: “Đừng chần chờ nữa, giờ mà đến có khi gặp mẻ mới ra lò đấy.”
Cuối cùng Trường Ly vẫn đi theo cậu ta.
Ngay cả giờ bánh hoa mơ ra lò còn biết thì chắc không phải yêu xấu.
Rõ ràng cậu nhóc cực thạo đường nơi này. Cậu ta dẫn Trường Ly đi một mạch về phía Tây, tới một ngã rẽ bỗng khụt khịt mũi.
“A, ta ngửi thấy mùi thơm của bánh hoa mơ rồi! Bọn mình tới đúng lúc lắm.”
Trường Ly cũng bất giác hít một hơi, quả nhiên trong không khí sực nức mùi ngọt thơm.
Qua khỏi ngã tư, một tiệm nhỏ tỏa khói trắng đập vào mắt.
Một bà cụ khom lưng mở cái nắp tre bên trên ra để lộ mẻ bánh ngọt hình hoa mơ đáng yêu xinh xắn.
“Ực!”
Tiếng nuốt nước miếng vang rõ mồn một bên cạnh, Trường Ly quay sang liền thấy dáng vẻ thòm thèm của cậu thỏ bên cạnh.
Cậu ta nhào đến trước sạp, dang hai tay ra.
“Bà Thân ơi, bán cho cháu 10 cái bánh hoa mơ với.”
Cậu ta xoay người lại hỏi Trường Ly, “Cô muốn mua mấy cái?”
Trường Ly khựng một thoáng rồi bình thản nói: “Thật ra ta không tới mua bánh hoa mơ, mà muốn tìm bà cụ hỏi thăm một người.”
Bà cụ đang lấy bánh hoa mơ cho cậu nhóc tai thỏ thẳng người dậy, nhìn Trường Ly hỏi, “Cô bé muốn hỏi ai?”
Trường Ly nghiêm túc nói: “Cháu tìm Tùng Niên.”
Bà cụ ngẫm nghĩ rồi thủng thẳng đáp: “Tùng Niên hả? Dạo này cậu ta không ghé đây.”
Trường Ly vội hỏi: “Thế bà có biết phải đi đâu mới tìm được cậu ta không ạ?”
Bà cụ lắc đầu, đưa bánh hoa mơ trong tay cho cậu nhóc.