Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, chương 38 hẻo còm quá huhuhu nên chương này mong mọi người còm hăng hơn xíu ạ 🙆♀️
_________________
Cuối cùng Yên Cửu vẫn cho con chim non mổ ít đậu xanh để bịt kín cái mỏ cứ kêu bai bải của nó lại.
Sau đó, hai người hai kiếm tới thăm hàng xóm ở chung ngõ với Vương lão gia để dò hỏi họ chuyện của Miêu Nương.
“Miêu Nương hả? Hình như cô ta đến trong phủ Vương lão gia độ năm sáu năm trước thì phải?”
“Người nhà của cô ta à? Chưa nghe nói bao giờ, cũng không rõ quê cô ta ở đâu, dù sao cũng không phải người trấn Hồng Sơn bọn ta.”
“Nhưng nếu cô ta một thân một mình bước chân được vào phủ Vương lão gia thì cũng xem như may mắn quá rồi, tiếc là lại gặp họa trời giáng.”
Trường Ly càng thấy thắc mắc về Miêu Nương.
Yên Cửu hỏi tiếp: “Mọi người có biết gì về Liên nương tử và Đại thiếu gia phủ Vương lão gia không ạ?”
Bấy giờ, hàng xóm mới nói nhiều hơn.
“Tầm bốn năm năm trước, Liên nương tử theo gánh hát tới trấn Hồng Sơn. Khi ấy trúng dịp lễ mừng thọ nên Vương lão gia đã mời gánh hát vào phủ diễn tuồng, không ngờ vừa nhìn một cái đã ưng Liên nương tử luôn.”
“Liên nương tử vào phủ đến năm thứ hai thì đã sinh cho Vương lão gia một thằng cu mũm mĩm khiến Vương lão gia vui quên trời đất, đốt pháo ăn mừng và mở tiệc chiêu đãi suốt ba ngày liền, ai cũng đến đấy ăn cả.”
“Tiếc là kể từ lúc chào đời, sức khỏe của Vương đại thiếu gia đã chẳng ra làm sao khiến Vương lão gia phải mời vô số đại phu tới khám cho cậu ta, hình như năm nay còn mời cả đạo sĩ tới nhà xem nữa thì phải?”
Trường Ly lập tức dỏng tai lên.
Đạo sĩ à?
Yên Cửu hơi nhướng mày, hỏi rõ hơn: “Đạo sĩ gì thế?”
Đám hàng xóm đưa mắt nhìn nhau, đáp với giọng không chắc lắm: “Là một đạo sĩ già vân du ngang qua, tên cụ thể là gì thì không nhớ rõ.”
Yên Cửu: “Ông ta đến trấn Hồng Sơn từ bao giờ?”
Đám hàng xóm cố gắng nhớ lại, “Chắc tầm ba bốn tháng trước.”
Yên Cửu: “Trước khi xảy ra mấy vụ trộm cắp à?”
Đám hàng xóm gật lia lịa, “Đúng thế, lúc ông ta tới thì trấn Hồng Sơn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều, khi ấy mấy hộ giàu có đều muốn mời ông ta tới nhà xem cơ. Nhưng đạo trưởng nói chỉ xem cho người hữu duyên, cuối cùng chỉ tới phủ của Vương lão gia.”
Trường Ly không kìm được nói: “Quả nhiên Vương lão gia có vấn đề, có khi ông ta đã cấu kết với lão đạo sĩ này làm chuyện xấu cũng nên.”
Sau khi chào tạm biệt hàng xóm, Yên Cửu bảo Dư sư huynh: “Dư sư huynh, nếu cứ xông thẳng vào nhà tra hỏi e là không moi được tin gì từ miệng Vương lão gia mà lại dễ rút dây động rừng, chi bằng bọn mình đợi đêm đến hãy điều tra.”
Hiển nhiên Dư sư huynh là một người chính trực, hắn hơi do dự, “Tuy Vương lão gia rất khả nghi nhưng bọn mình đâu có chứng cứ xác thực…”
Sau một thời gian tiếp xúc, Yên Cửu đã hiểu rõ tính nết của hắn như lòng bàn tay, “Nhưng Miêu Nương đã mất tích hơn hai ngày rồi, bọn mình càng tìm thấy cô ta trễ thì khả năng cô ta bị hại càng cao.”
Dư sư huynh bị thuyết phục ngay, “Thế cứ làm vậy trước đi, nếu điều tra ra Vương lão gia trong sạch thì ta sẽ tới nhà xin lỗi ông ta.”
Trường Ly bất giác quơ đuôi kiếm.
Những người thật thà như Dư sư huynh chẳng còn mấy trên cõi đời này.
Khi màn đêm buông xuống, hai bóng người lặng lẽ xuất hiện ở cổng sau phủ họ Vương.
Yên Cửu thuần thục nhảy lên bờ tường rồi lặng lẽ đáp xuống đất.
Động tác cực kỳ nhanh nhẹn khiến Trường Ly không thể không nghi ngờ trước kia chàng từng làm không ít chuyện xấu.
So ra thì hành động của Dư sư huynh không được nhuần nhuyễn thế, thậm chí lúc nhảy qua tường còn suýt bị cành cây chọc vào mặt.
Từng đến nhà thăm một lần nên Yên Cửu nhanh chóng tìm đến nơi ở của Miêu Nương.
Chốn hẻo lánh ấy giờ vô chủ nên mới đó đã quạnh quẽ.
Ngoài cửa chẳng có người hầu canh gác, cũng chẳng ai thắp đèn nên tối bưng.
Hai người hai kiếm ăn ý tách nhau ra điều tra.
Lần trước có gã sai vặt đi cùng nên Yên Cửu không tiện tìm tòi.
Bây giờ không có gì phải bận tâm, chàng chỉ ước lật từng viên gạch lên để kiểm tra hết.
Trường Ly bay một vòng quanh nóc nhà sờ soạng hết mấy thanh xà khiến người lấm bụi xám xịt.
Lúc nàng định bay lướt qua chỗ cây cột phía Bắc căn nhà thì hình như thấy thứ gì lòi ra trên đỉnh cột.
Trường Ly phanh kít lại, dùng đuôi kiếm cạo cột.
Một lá bùa màu vàng sẫm nhè nhẹ rơi khỏi đỉnh cột.
Yên Cửu đứng dưới cây cột như cảm giác được bèn ngẩng lên giơ tay ra, bắt được lá bùa vàng sẫm kia.
Vừa cầm nó, Yên Cửu đã nhăn mũi, mắt cũng tối ngay lại.
Trường Ly phi từ trên nóc nhà xuống, lượn quanh lá bùa một vòng hỏi, “Đây là bùa gì thế?”
Yên Cửu dùng ngón tay miết lá bùa, bảo Trường Ly: “Nàng kiểm tra xem trên mấy cây cột khác còn loại bùa giống thế này không.”
Trường Ly xoay người bay tới chỗ mấy cây cột khác, thấy trên mấy cái cột ở hướng Đông, Nam, Tây đều có dán bùa.
Yên Cửu lượn trong phòng vài bước như đang đo đạc gì đó.
Mấy giây sau, chàng giẫm lên một viên gạch xanh chính giữa phòng, gọi Dư sư huynh: “Sư huynh, phiền huynh đến xem dưới viên gạch này có gì được không.”
Dư sư huynh không nói gì mà cắm Kiếm huynh xuống khe hở rìa viên gạch xanh, vừa ấn mạnh xuống rồi hẩy nhẹ một cái là đã cạy được nó lên.
Bên dưới viên gạch xanh là một lá bùa màu vàng sẫm.
Mặt Dư sư huynh thoáng biến sắc, “Đây là…”
Yên Cửu để bốn lá bùa Trường Ly bóc từ mấy cây cột xuống và lá bùa này lại chung một chỗ, khẽ chỉ vào chúng nói, “Là bùa ngũ hành.”
Dư sư huynh nhíu mày, “Thông thường bùa âm dương ngũ hành đều là bùa hộ mệnh, nhưng sao mấy lá bùa này lại tỏa mùi kì lắm.”
Trường Ly cực kỳ tán đồng: “Khiến kiếm khó chịu.”
Kiếm huynh cũng gật đầu.
Yên Cửu thủng thẳng giải thích: “Đây là bùa nghịch ngũ hành, khác bùa ngũ hành bình thường. Nó không có tác dụng hóa nguy thành an, mang lại may mắn mà lợi dụng sức mạnh ngũ hành để ngưng tụ sát khí, kìm kẹp sinh linh. Thay vì gọi nó là bùa ngũ hành thì nên gọi là bùa ngũ quỷ sẽ hợp hơn.”
Trường Ly hít hà một hơi, “Thế năm lá bùa này dán ở năm hướng Đông Tây Nam Bắc và chính giữa là để trấn áp Miêu Nương à?”
Dư sư huynh nhíu chặt mày lại, “Nếu dùng loại bùa này hại người thì ắt lão đạo sĩ kia tu tà đạo, cần phải nhanh chóng bắt được người này, tránh để lão ta tiếp tục tác oai tác quái.”
Yên Cửu khẽ vuốt ve lá bùa trên tay.
Còn có một chuyện chàng không nói ra, đó là chàng ngửi thấy mùi yêu khí thoang thoảng trên lá bùa này.
Chỉ có Yêu tộc như chàng mới có khả năng ngửi thấy mùi yêu khí sắp tan biến chứ người tu tiên bình thường hoàn toàn không phát hiện được.
Trường Ly nhìn chằm chằm năm lá bùa, chợt lóe lên một ý nghĩ.
“Bùa ngũ hành có kim mộc thủy hỏa thổ… Đồ tề Tiền mất một cái nồi sắt là Kim, tiều phu mất bó củi là Mộc, tú tài Giang vừa khéo mất một lu nước là Thủy, đèn dầu của ông chủ Đàm là Hỏa, còn đôi giày rong ruổi khắp chốn của kiệu phu Lộ là Thổ, đều trúng phóc!”
Yên Cửu nhìn cô nhóc kiếm linh với ánh mắt khen ngợi.
“Lá bùa lão đạo sĩ này vẽ nếu chỉ dùng sức mình lão thì có hiệu quả rất hữu hạn, nhưng nếu dùng mấy thứ đồ cũ bị mất cắp kia thì khác, sức mạnh ngũ hành ẩn chứa trong chúng vượt xa bùa chú vẽ trên giấy.”
Dư sư huynh không khỏi sốt ruột, “Nếu mục tiêu của bọn họ là Miêu Nương thì chẳng phải bây giờ cô ta đang gặp nguy hiểm sao? Hay là ta tới ba mặt một lời luôn với Vương lão gia, ép ông ta khai ra chỗ nhốt Miêu Nương nhé!”
Nghe Dư sư huynh tính luôn thẳng như ruột ngựa nêu ý kiến, Yên Cửu giật giật khóe môi.
“Sư huynh, huynh đâu có chứng cứ.”
Dư sư huynh chỉ vào đám bùa nói: “Mấy lá bùa trong phòng Miêu Nương chính là chứng cứ.”
Yên Cửu hỏi: “Nếu Vương lão gia bảo lão đạo sĩ kia tự ý giở trò còn ông ta không hay biết gì thì huynh định làm thế nào?”
Dư sư huynh đớ lưỡi.
Yên Cửu: “Nếu Vương lão gia chất vấn vì sao đêm hôm khuya khoắt huynh lại lẻn vào phủ điều tra thì huynh tính đáp ra sao?”
Dư sư huynh suy sụp cúi gằm mặt.
Trường Ly nhìn Dư sư huynh bị Yên Cửu hỏi cho á khẩu không trả lời được thì vô cùng hoài nghi sở dĩ Thái Diễn chân nhân bảo Yên Cửu dẫn Dư sư huynh xuống núi chung là vì ông ta sợ Dư sư huynh đi một mình sẽ bị lừa chẳng còn cái nịt.
Yên Cửu cất kỹ đám bùa, bảo Dư sư huynh: “Bọn mình về quán trọ bàn bạc kỹ hơn đi.”
Nương bóng đêm, hai người hai kiếm quay lại quán trọ.
Yên Cửu vừa vào phòng đã ngáp một cái, “Giờ khuya rồi, chi bằng bọn mình ngủ sớm một chút, sáng mai nghĩ cách tìm hiểu tin tức sau.”
Tuy Dư sư huynh rất nôn nóng nhưng cũng tự biết vội một chốc một lát cũng không được gì, đành héo queo đi về phòng.
Đêm mỗi lúc một khuya.
Yên Cửu nằm trên giường từ từ mở mắt ra, chàng liếc nhìn Trường Ly đang ngủ trên chiếc bàn con, đến khi chắc chắn nàng đã ngủ say thì mới rón rén đứng dậy.
Nhân lúc yêu khí trên lá bùa chưa biến mất hẳn, chàng định lần theo yêu khí xem sao.
Yên Cửu từ từ tiến ra cửa, một bước, hai bước, ba bước…
Ngay khi chàng chuẩn bị mở cửa, sau lưng thình lình vang lên một tiếng chíp trong veo.
Bước chân Yên Cửu cứng lại.
Trường Ly mơ màng tỉnh giấc, thấy Yên Cửu đứng bên cửa thì lớ mớ hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh đi đâu đó?”
Nghe giọng ngái ngủ của Trường Ly, Yên Cửu thở phào nhẹ nhõm, “Đi tiểu đêm.”
Trường Ly đang định trở mình ngủ tiếp thì lại bị một tiếng chíp nữa gọi dậy.
Nàng bỗng giật mình quay sang nhìn Yên Cửu đã bước một chân ra khỏi cửa, “Huynh đi tiểu đêm mắc gì ăn mặc chỉnh tề vậy?”
Yên Cửu mấp máy môi.
Trong lúc chàng đang vắt óc nghĩ cớ thì Trường Ly đã lộn một vòng trên bàn rồi nhổm dậy, bay tới bên vai chàng.
“Huynh khai thật đi, huynh tính lén lút đi đâu một mình hả?”
Yên Cửu ôm trán bất lực, rồi đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, chỉ sang phòng Dư sư huynh ở kế bên, ý bảo Trường Ly hãy lặng lẽ đi với chàng.
Con chim non cũng vụng về cất bước lén lút bám theo.
Thế là một người một kiếm một chim rón ra rón rén đi khỏi quán trọ.
Tới góc đường không có ai, Trường Ly hỏi ngay: “Yên Tiểu Cửu, nửa đêm nửa hôm huynh tính chuồn đi đâu hả?”
Yên Cửu lấy lá bùa vàng trong tay áo ra huơ huơ, “Trên này bám một ít yêu khí, có lẽ lần theo nó sẽ tìm thấy Miêu Nương.”
Trường Ly lắp bắp, “Yêu khí á? Chẳng lẽ Miêu Nương là yêu?”
Trong đầu Trường Ly lập tức loé lên vô vàn ý nghĩ.
Miêu Nương là yêu gì ta?
Cô ta tới từ Yêu giới à?
Liệu nàng có thể hỏi được cách tới Yêu giới từ miệng cô ta không?
Trường Ly cố kéo suy nghĩ quay lại chuyện chính, “Sao vừa rồi huynh không nói sớm hả?”
Yên Cửu khẽ ho một tiếng, “Đây chỉ là suy đoán của ta chứ chưa chắc là thật, lỡ ta tìm nhầm hướng chẳng phải sẽ tốn công vô ích sao, huống hồ Dư sư huynh…”
Trường Ly lập tức hiểu rõ hàm ý câu nói lấp lửng của Yên Tiểu Cửu, dẫn một người đầu óc thẳng đuột như Dư sư huynh đi theo không tiện lắm.
Nàng thầm thương hại và bỉ bai Dư sư huynh một giây xong thì sực nhớ ra mình cũng bị Yên Tiểu Cửu bỏ lại.
Trường Ly lập tức bày tỏ sự bất mãn: “Huynh không dẫn Dư sư huynh theo cũng được, nhưng sao lại giấu ta chứ? Chẳng lẽ ta cũng làm vướng chân huynh như Dư sư huynh à?”
Yên Cửu cứng họng, chàng khó xử nhìn cô nhóc kiếm linh đang tức giận, cố lảng sang chuyện khác một cách vụng về.
“Không còn sớm nữa, nếu giờ bọn mình không đi là yêu khí trên mấy lá bùa này tan sạch đó.”
Trường Ly lườm chàng một phát sắc lẹm, “Bao giờ về ta sẽ tính sổ với huynh.”
Yên Cửu ngửi mùi yêu khí thoang thoảng trên bùa, “Đi hướng này.”
Trường Ly vô thức đi theo, bất giác hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh là chó đấy à? Sao mũi thính dữ vậy?”
Thái dương Yên Cửu giật hai phát, túm con chim non đang lẫm chẫm đi bên cạnh lên, cố rảo bước nhanh hơn.