Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nhân tiện múi giờ của mình cách VN 5 tiếng nên tất nhiên giờ đăng tính theo giờ bên mình rồi, thành ra nó hơi dị dị khi ai rầy mình đăng khuya ấy 🥲
Tương tự nếu mình bảo sáng dậy edit thì auto là tầm đầu giờ chiều VN mình dậy + mất vài tiếng để edit nên nếu sớm thì sẽ có chương mới đâu đó lúc chập tối, còn nếu mình edit chương nữa lúc chập tối thì sẽ đăng tầm 9, 10 giờ tối bên mình tức là khuya khoắt hoặc rạng sáng VN chứ tất nhiên là mình không ngồi cày chương mới thâu đêm rồi (cày chồng thì được 😏)
Đùa chứ nói rõ vậy để mọi người khỏi thắc mắc vì sao ngày nào mình cũng ngủ khuya nha, tại Trái Đất tròn thôi…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình bằng cách bình luận nhiều nhiều để xíu rảnh mình quất luôn chương 48 nha, cảm ơn mọi người nhiều 🙆♀️
_________________
Trường Ly không hề hay biết về nỗi khiếp sợ của Yên Cửu.
Tuy bùa đã vẽ xong nhưng hiệu quả thế nào thì không rõ.
Nàng ngẫm nghĩ rồi lia mắt sang bé chim trắng bên cạnh, sau đó dán luôn lá bùa tụ linh lên trán nó rồi dùng linh lực kích hoạt bùa.
Ngay sau đó, một đám linh khí nhỏ tụ lại tạo ra một cơn lốc xoáy nhỏ.
Bé chim trắng đứng giữa lốc xoáy xù hết lông lên.
Theo linh khí chuyển động, lông tơ khắp người nó dựng hết lên, trông giống hệt một đóa bồ công anh khổng lồ.
Dưới chân “bồ công anh” rụng lả tả lông trắng.
Yên Cửu nhìn đám lông rụng, quyết định sẽ trả thêm phí vận chuyển hoả tốc, phải nhanh chóng lo xong chuyện kem mọc lông cho bé chim trắng mới được.
Trường Ly rất hài lòng về hiệu quả của bùa tụ linh, nàng khua đuôi kiếm, đắc ý hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh thấy lá bùa này thế nào?”
“Quá đỉnh.” Yên Cửu đẩy hết đống giấy bùa tới trước mặt Trường Ly, “Đống này giao hết cho nàng.”
Trường Ly trân người, “Yên Tiểu Cửu, ta chỉ làm hỏng một lá bùa của huynh thôi mà.”
Hơn nữa rốt cuộc lá bùa kia có hoàn thành hay không vẫn còn là một bí ẩn.
Yên Cửu nghiêm mặt nói: “Nhân tài luôn phải gánh vác nhiều trách nhiệm là chân lý bất biến xưa giờ rồi.”
Trường Ly ngắm nghía khuôn mặt Yên Cửu, bỗng thấy hoang mang cực độ.
Sao càng ngày da mặt Yên Tiểu Cửu càng dày vậy?
Thấy ăn nói xà lơ không đả động được Trường Ly, Yên Cửu liếc quanh phòng, quyết định lấy lợi ích dụ dỗ nàng.
“Bé Trường Ly này, cái giá kiếm kia nàng đã dùng một thời gian rồi, hay ta đổi cái mới cho nàng nhé.”
Trường Ly động lòng chút chút.
Mấy thứ như giá kiếm cũng như tua kiếm vậy, tất nhiên có càng nhiều càng tốt.
Thấy Trường Ly không nói gì, Yên Cửu bắt đầu tăng giá.
“Tuy gỗ trầm hương không tệ lắm nhưng rốt cuộc không phải hàng đo ni đóng giày cho nàng, lần này ta có thể bảo đỉnh Chu Minh dùng gỗ có thuộc tính Hỏa đẽo một cái đúng ý nàng. Trong đám gỗ táo gai, gỗ dâu tằm, gỗ long huyết… thì nàng thích loại nào?”
Trường Ly: Không phải ý chí nàng không kiên định mà do Yên Tiểu Cửu cho quá nhiều.
Nàng khẽ hỏi: “Dùng gỗ phượng hoàng được không?”
Yên Cửu thoáng ngớ ra, không ngờ cô bé kiếm linh lại tinh mắt thế, vừa chọn đã chọn ngay loại quý nhất.
Chàng nhớ hình như trong túi chứa đồ của mình vẫn còn một khúc gỗ phượng hoàng để dành, bèn đồng ý luôn: “Không thành vấn đề!”
Trường Ly mừng rỡ, nàng vỗ đống giấy bùa kia, sảng khoái nói: “Đống bùa này cứ để ta lo!”
Có củ cà rốt là giá gỗ phượng hoàng treo lửng lơ trước mặt, Trường Ly lướt bút như bay.
Từng lá bùa tụ linh như được sản xuất theo dây chuyền nhanh chóng ra đời dưới ngòi bút của nàng.
Chưa đầy hai khắc sau, Trường Ly đã giải quyết hết đống giấy bùa.
Nàng vứt cây bút đi, sốt ruột hỏi: “Yên Tiểu Cửu, chừng nào huynh tới đỉnh Chu Minh đặt hàng vậy?”
Yên Cửu vừa lục khúc gỗ phượng hoàng cất trong túi chứa đồ chẳng biết bao nhiêu năm ra.
Chàng sờ khúc gỗ, linh khí hệ Hỏa dày đặc khẽ nhảy nhót trên ngón tay chàng.
Trường Ly lập tức xông tới hít sâu một hơi.
Ôi, đúng là mùi gỗ phượng hoàng quen thuộc.
Yên Cửu cầm khúc gỗ lên, “Giờ đi luôn.”
Đây là lần thứ hai một người một kiếm tới đỉnh Chu Minh kể từ sau khi mua bùa.
Yên Cửu nói rõ mục đích đến đây với tiếp tân. Sư huynh phụ trách việc đăng ký gật gù, “Đệ tự bỏ vật liệu hả?”
Yên Cửu lấy khúc gỗ phượng hoàng kia ra, “Đúng thế, làm bằng cái này.”
Sư huynh lơ đễnh liếc một cái, sau đó trợn tròn mắt hỏi, “Đây, đây là gỗ phượng hoàng à?”
Yên Cửu bình tĩnh ừ một tiếng.
Nhưng sư huynh kia không bình tĩnh nổi, hắn nhìn Yên Cửu chằm chằm. Người dám lấy vật liệu quý thế này đẽo giá kiếm cho kiếm của mình ắt là công tử thế gia, chẳng biết nổi điên liểu gì mà chạy đi tu Kiếm đạo nữa.
Sư huynh chà xát ngón tay, khẽ hỏi Yên Cửu: “Này sư đệ, bọn mình thương lượng xíu đi… Ta sẽ không thu tiền làm giá kiếm của đệ nhưng nếu làm xong còn thừa ít gỗ thì đệ để lại một ít cho ta được không?”
Hắn vừa nói vừa mân mê linh kiếm bên hông.
Đã là Kiếm tu chính cống thì ai mà không muốn dâng tặng mấy thứ tốt nhất cho kiếm của mình chứ.
Loại vật liệu cao cấp như gỗ phượng hoàng rất hiếm có khó tìm, giá kiếm thì không dám mơ nhưng nếu dùng gỗ thừa mài mấy hạt tròn gắn vào tua kiếm thì cũng đủ nở mày nở mặt rồi.
Yên Cửu câm nín. Tuy gỗ phượng hoàng quý thật nhưng mấy mẩu gỗ thừa thì làm được gì chứ.
Sư huynh thấy Yên Cửu im lặng, vội vàng dùng ngón trỏ và ngón cái đo một đoạn ngắn.
“Ta không tham đâu, chỉ cần một tí tẹo thế này thôi. Còn những mảnh gỗ thừa khác ta sẽ gói kỹ lại trả cho đệ, tuyệt đối không ăn bớt một li nào.”
Yên Cửu: Đâu cần tiết kiệm dữ vậy, đẽo giá kiếm hao chút gỗ là bình thường mà.
Bên này, Yên Cửu còn đang ngẩn người.
Sư huynh lại bấm bụng nói: “Lần sau nếu đệ muốn làm gì cho kiếm thì ta sẽ làm miễn phí cho đệ một lần!”
Trường Ly lập tức chọc mạnh vào eo Yên Cửu hai cái.
“Huynh đã lời lắm rồi đấy, mau đồng ý đi, không thể bắt chẹt mỗi một người thế được.”
Yên Cửu choàng tỉnh, “Cứ làm như sư huynh nói đi.”
Sư huynh tức khắc cười tươi rói như hoa, “Ta tên là Thẩm Trạch, lần sau đệ tới cứ gặp thẳng ta nhé.”
Thẩm sư huynh nói xong bèn ghi chú vào sổ đặt hàng: Đã nhận một khúc gỗ phượng hoàng nặng 5 ký 7 lạng để đẽo giá kiếm.
Viết đến phần người đặt hàng, hắn ngẩng lên hỏi: “Xin hỏi tên họ sư đệ là gì?”
Yên Cửu đáp: “Yên Cửu.”
Tay Thẩm sư huynh khựng lại.
Hắn chầm chậm hỏi: “Đệ chính là Yên Cửu đỉnh Vô Danh đã nấu cháo bích linh giật mất đơn hàng Thái Diễn chân nhân hả?”
Nghe chất giọng âm u của Thẩm sư huynh, Trường Ly bất giác rùng mình một cái.
“Yên Tiểu Cửu, đừng nói là gã Thẩm sư huynh này định tính sổ bọn mình vì đã giật mối làm ăn của hắn nha?”
Yên Cửu cũng thấy hơi căng thẳng. Chàng chăm chăm nhìn khúc gỗ phượng hoàng đặt trên bàn, tính giật nó bỏ chạy ngay nếu thấy tình hình không ổn.
Nhưng chắc Thẩm sư huynh sẽ không vì một đơn hàng mà ra tay sát hại sư đệ đồng môn giữa ban ngày ban mặt đâu ha…
Một người một kiếm đang nín thở chờ đợi thì Thẩm sư huynh đột nhiên choàng vai Yên Cửu, nói với giọng thê lương: “Yên sư đệ, đệ bán cháo bích linh lỗ to rồi!”
Trên đầu Trường Ly và Yên Cửu đồng loạt hiện dấu chấm hỏi.
Thẩm sư huynh nói tiếp: “Khi có hàng hiếm như vậy thì đệ xem ai chào giá cao nhất hẵng bán cho kẻ đó chứ, sao đệ dễ dàng bán cho người ta thế? Nếu đệ hợp tác với đỉnh Chu Minh bọn ta thì ít nhất sẽ kiếm lời gấp ba!”
Trường Ly không khỏi chửi thầm: Đúng là trong mắt người của đỉnh Chu Minh chỉ có mỗi tiền.
Yên Cửu cũng giật giật khóe môi, từ vụ bán bùa siêu chạy là chàng đã biết đệ tử đỉnh Chu Minh kiếm tiền giỏi cỡ nào.
Thẩm sư huynh vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Nếu Yên sư đệ đồng ý trao quyền đại lý bán cháo bích linh cho bọn ta thì ta hứa sẽ khiến món cháo này nổi tiếng khắp Kiếm tông, đảm bảo bọn mình sẽ kiếm cả núi tiền.”
Yên Cửu vội ngắt lời Thẩm sư huynh, “Thẩm sư huynh à, không phải ta không muốn mà do ta không còn nhiều quả bích linh lắm. Tục ngữ có câu “Không bột đố gột nên hồ” còn gì.”
Trường Ly sực nhớ ra gì đó, “Dư sư huynh vẫn còn mấy quả bích linh chưa dùng mà, lần trước ta đã hứa với Kiếm huynh sẽ giải quyết giúp huynh ấy… Nếu bắt mình kiếm Thái Diễn chịu trận thì tàn nhẫn quá.”
Yên Cửu nghe vậy bèn đổi giọng, “Nhưng Dư sư huynh đỉnh Vô Danh bọn ta vẫn còn chút hàng dự trữ, nếu huynh có thể thuyết phục Dư sư huynh…”
Mắt Thẩm sư huynh sáng ghê người, “Cứ giao chuyện này cho ta, đến lúc đó Dư sư huynh góp nguyên liệu, Yên sư đệ chế biến còn ta bán hàng chắc chắn sẽ kiếm được một khoản linh thạch kếch xù.”
Thẩm sư huynh vội vã tới tìm Dư sư huynh bàn chuyện hợp tác.
Thấy hắn thoắt cái đã biến mất, Trường Ly khẽ lẩm bẩm: “Yên Tiểu Cửu, nếu chuyện này thành công thì chắc bọn mình sẽ biến thành kẻ thù của toàn bộ linh kiếm nhỉ?”
Rồi nàng lắc đầu ngay, “À không, không phải bọn mình, chỉ có mỗi huynh thôi.”
Yên Cửu đáp tỉnh rụi: “Không phải ta, mà là Thẩm sư huynh cố bán cháo bích linh cho Kiếm tu khắp tông môn.”
Một người một kiếm liếc nhau, đồng lòng nói: “Nếu kiếm được nhiều linh thạch như thế thì chắc Thẩm sư huynh không để bụng chuyện bị đám linh kiếm mắng mấy câu đâu.”
Nếu Thẩm sư huynh trổ tài ăn nói thì việc Dư sư huynh vừa thật thà vừa túng quẫn bị thuyết phục chỉ là vấn đề thời gian.
Chẳng bao lâu sau, Dư sư huynh đã giao hết số quả bích linh mình đang giữ cho Yên Cửu rồi trịnh trọng nói: “Yên sư đệ, chuyện nấu cháo bích linh nhờ cả vào đệ đấy.”
Thế là một thứ mùi kỳ quái bắt đầu bay ra từ phòng Yên Cửu, mấy mùi chua ngọt đắng cay mặn cứ trộn vào nhau mãi chẳng biến mất.
Lần nào Triệu sư huynh cách vách đi ngang qua cũng phải lấy bông gòn bịt kín mũi để tránh hít phải thứ mùi đáng sợ ấy.
Còn người ở ngay trung tâm mùi lạ như Trường Ly thì vội vã học xong phép nín thở.
Sau khi bé chim trắng bị ngất xỉu vì thứ mùi kia rốt cuộc cũng luyện được cách sống chung với lũ, giờ đã có thể phành phạch bay trong căn phòng mù mịt chướng khí.
Ba ngày sau, Yên Cửu ôm một hũ cháo bích linh to oạch tới đỉnh Chu Minh.
Đúng lúc giá kiếm gỗ phượng hoàng chàng đặt Thẩm sư huynh vừa đẽo xong.
Sau khi Thẩm sư huynh giao giá kiếm gỗ phượng hoàng và mấy khúc gỗ thừa cho Yên Cửu thì thận trọng nhận cái hũ to trong tay chàng.
Trước khi Thẩm sư huynh mở nắp ra, Yên Cửu tốt bụng nhắc nhở: “Sư huynh nín thở đi.”
Tuy Thẩm sư huynh không rõ nguyên do nhưng vẫn làm theo lời khuyên của chàng.
Hắn nín thở mở cái hũ ra, thấy chất lỏng nhơm nhớp có màu sắc kỳ lạ bên trong thì kêu lên: “Hóa ra đây chính là cháo bích linh trong truyền thuyết.”
Yên Cửu: “Ta chỉ dùng tám quả bích linh để nấu nên không nhiều lắm, sư huynh muốn bán cho tám người trả giá cao nhất hả?”
Thẩm sư huynh lắc đầu, “Tất nhiên là không rồi.”
Sau đó hắn lấy cái rương chuyên đựng bình ngọc nhỏ bằng ngón tay ra, rót một muỗng cháo bích linh vào mỗi bình.
Đầy 40 bình thì hết tầm một quả bích linh.
Thẩm sư huynh giải thích: “Đây là mẫu dùng thử ta bán giá hữu nghị cho khách V.I.P của đỉnh Chu Minh, bao giờ cháo bích linh nổi tiếng thì ta mới chào giá cao để bán hết số còn lại.”
Yên Cửu: “Giá hữu nghị mà sư huynh bảo là…”
Thẩm sư huynh vân vê cằm, “Cứ tạm định giá 500 linh thạch một bình nhỏ đi.”
Trường Ly hít hà một hơi, giá này đắt cắt cổ luôn á.
Yên Cửu cũng đứng hình, “Giá này mà cũng có người chịu mua sao?”
Thẩm sư huynh cười nói: “Yên sư đệ à, tuy mọi người đều nghĩ Kiếm tu nghèo mạt rệp nhưng vì sao Kiếm tu lại nghèo chứ? Vì đổ hết tiền vào kiếm đó, nuôi linh kiếm đâu có rẻ.”
Yên Cửu nghe vậy thì bùi ngùi gật lia lịa.
Triệu sư huynh: “Huống chi chân nhân các đỉnh và đám đệ tử chân truyền của họ giàu nứt đố đổ vách, linh thạch trong túi họ nhiều tới độ người khác không tưởng tượng nổi, à mà trừ Thái Diễn chân nhân ra…”
Trường Ly: Xem ra ai cũng biết đỉnh Vô Danh nghèo.
Thẩm sư huynh: “Trước kia Thái Diễn chân nhân đưa kiếm Thái Diễn tới bảo dưỡng toàn xài gói cơ bản 3000 linh thạch. Nhưng đệ có biết mấy vị ở đỉnh Lăng Tiêu và đỉnh Ngọc Hoa chi bao nhiêu tiền bảo dưỡng cho kiếm không?”
Yên Cửu vô thức hỏi lại: “Bao nhiêu thế?”
Thẩm sư huynh giơ ba ngón tay lên: “30,000 linh thạch.”
Trường Ly:… Lúc trước họ bán cháo bích linh cho Thái Diễn chân nhân với Chưởng môn bị lỗ to rồi.