*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Xin vui lòng
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nếu 10 acc bình luận chương này (đúng yêu cầu phía trên) thì mai mình đăng chương 6 nha *bắn tim*
_________________
Tới đoạn đường neo người, Yên Cửu đã cố nhịn lắm rồi mà rốt cuộc cũng không nhịn nổi, “Trong tiết đạo pháp, ta không trách ngươi lăn xuống đất, nhưng sao ngay cả nhiệm vụ luyện kiếm mỗi ngày của đệ tử Kiếm tông mà ngươi cũng không chịu phối hợp với ta hả?”
Nếu thanh kiếm này không phải do chính chàng mang ra khỏi Mộ Kiếm thì Yên Cửu thật không dám tin trong Quy Nguyên Kiếm tông lại có linh kiếm làm biếng cỡ này.
Trường Ly im lặng trốn trong vỏ kiếm, bất giác thấy hơi chột dạ.
“Thì do ta mới làm kiếm lần đầu nên chưa thuần thục chứ sao? Hơn nữa tu vi đâu có tiến bộ bằng cách khua kiếm, bọn mình chỉ là người qua đường, giả bộ khua mấy cái là được rồi mà.”
Yên Cửu không nghe thấy tiếng Trường Ly lẩm bẩm, nếu nghe thấy e là chàng còn sôi máu hơn.
Chàng rảo bước đi về Đệ Tử Xá, lựa ngày chi bằng quất ngay, hôm nay đột phá luôn cho rồi.
Càng sớm giao tiếp với thanh kiếm linh ngang bướng này càng tốt, đỡ mất công nó gây thêm chuyện gì nữa.
Yên Cửu bày cấm chế ngoài cửa đề phòng bị ai đi ngang quấy rầy.
Chàng đặt kiếm Trường Ly lên giá kiếm rồi ngồi xếp bằng trên tấm đệm cói, chuẩn bị gỡ một lớp phong ấn trên người ra.
Để tránh bị nghi ngờ, chàng phải dẫn linh khí xung quanh vào phá tan phong ấn trong người để giả bộ đột phá thật tự nhiên.
Trường Ly lơ mơ nhìn một loạt động thái của Yên Cửu mà trầm trồ…
Gã đệ tử này cần mẫn hơn nàng nghĩ nhiều, thấy không luyện kiếm được là về nhà ngồi thiền tu luyện ngay.
Còn chưa kịp thả hồn theo mây, Trường Ly chợt có cảm giác linh khí quanh mình đang dao động.
Linh khí xộc vào phòng như lốc xoáy khiến Tụ Linh Trận trên giá kiếm trầm hương bắt đầu chuyển động nhanh chóng mặt.
Trường Ly bị luồng linh khí đậm đặc đột nhiên ập tới dọa cho giật mình, không rảnh nghĩ tới chuyện Yên Cửu ngồi thiền nữa, bắt đầu tập trung hấp thu luồng linh khí khổng lồ đang tụ lại.
Tất cả linh khí tụ hết vào thân kiếm thông qua Tụ Linh Trận mang theo ánh sáng nhạt lấp lánh.
Yên Cửu nhắm mắt ngồi yên một lúc chợt nhíu mày, chẳng biết có phải là ảo giác không mà chàng cứ thấy linh khí xung quanh vơi hẳn đi.
Chẳng lẽ vì đỉnh Vô Danh không được Quy Nguyên Kiếm tông coi trọng nên linh khí cũng thua xa mấy đỉnh núi khác à?
Yên Cửu vô thức bấm quyết gia tăng tốc độ hội tụ linh khí.
Trường Ly nằm trên giá kiếm hút linh khí phủ phê tới mức rên hừ hừ.
Hôm nay linh khí dồi dào hơn hôm qua những vài chục lần. Chiếc giá kiếm trầm hương này tuyệt quá đi, bữa nào đó nhất định nàng phải cảm ơn Triệu sư huynh cách vách mới được!
Lúc này, Triệu sư huynh cách vách đang từ sân luyện kiếm về đệ tử xá. Hắn vừa tình cờ gặp Vương sư huynh và nghe kể là hôm nay sư đệ mới khua kiếm hơn trăm cái đã bỏ về phòng.
Xét thấy đôi bên đã có chút tình hữu nghị sau chuyện mượn kiếm, hắn nghĩ mình cần khuyên bảo Yên Cửu tận tình mới được.
Đã là Kiếm tu thì dù bão tuyết ập đến hay sấm chớp ầm ầm thì cũng không được phép lười biếng một ngày nào hết, huống chi hôm nay còn nắng ráo thích hợp để luyện kiếm thế này, sao bảo không luyện là không luyện được chứ?
Triệu sư huynh vừa về tới cổng đệ tử xá đã sững người khi trông thấy luồng linh khí hội tụ trên nóc nhà.
“Ơ, vị sư huynh nào sắp đột phá à?”
Triệu sư huynh tự hỏi với giọng lẩy bẩy. Vì nhập môn đã lâu nên hắn từng trông thấy vài lần đột phá cảnh giới nhưng chưa lần nào có linh khí nồng đậm đến mức này.
Hắn lập tức lần theo dấu linh khí mà tới.
Trong phòng, Trường Ly đã rên rỉ lần thứ n vì hút linh khí căng phình bụng.
Nàng vốn là người có tính tự chủ cao, ăn gì cũng chỉ ăn no tám phần, nếu ngon quá thì chín phần, còn gặp thứ gì siêu ngon thì mười phần cũng không phải là không thể. Bây giờ nàng cảm thấy mình đã no tới 9.99 phần, thực sự không thể hút thêm nữa.
Nhờ chút ý chí cuối cùng còn sót lại, Trường Ly lưu luyến lăn khỏi giá kiếm.
Nàng vừa lăn xuống bàn, linh khí tập trung vào Tụ Linh Trận bị mất mục tiêu lập tức tản ra ngay.
Phía bên kia, Yên Cửu rốt cuộc cũng gom được linh khí.
Mày chàng giãn ra, nếu linh khí còn không chịu tụ lại thì chắc chàng phải đổi đỉnh núi khác để đột phá mất.
Yên Cửu thong thả dẫn linh khí vào người phá tan tầng phong ấn ngoài cùng.
Tu vi của chàng cũng theo đó mà tăng từ kỳ đầu Trúc Cơ lên kỳ giữa Trúc Cơ.
Yên Cửu thư thả thở hắt ra một hơi, đứng dậy khỏi tấm đệm cói.
Đúng lúc này, hình như chàng nghe thấy một tiếng ợ.
Yên Cửu hoang mang nhìn quanh phòng, thoáng dừng ở chỗ linh kiếm đang nằm liệt trên bàn một chút rồi dời đi.
Chắc chắn chàng đã nghe nhầm.
Ngay sau đó, ngoài phòng vang tiếng gõ cửa cốc cốc.
Yên Cửu tiện tay gỡ bỏ cấm chế rồi đi ra mở cửa.
“Triệu sư huynh, sao huynh lại tới đây…”
Yên Cửu vừa thấy Triệu sư huynh kích động tới đỏ bừng mặt thì im bặt.
Trường Ly đang nằm ì trên bàn, nghe thấy cái tên này thì trở người nhổm dậy bay tới, thuần thục treo bên hông Yên Cửu.
Đây là người tốt bụng tặng giá kiếm cho nàng, nàng phải nghĩ cách cảm ơn hắn mới được.
“Yên sư đệ, đệ đột phá rồi!” Giọng Triệu sư huynh vừa to vừa vang, nếu giờ đám đệ tử không bận ra ngoài luyện kiếm thì chắc chắn sẽ gây chú ý.
“Gặp may ấy mà.” Yên Cửu đáp tỉnh bơ, tiện tay xốc lại đai quần mới bị linh kiếm kéo trễ xuống một khúc.
Chẳng biết thanh kiếm này lại nổi khùng gì nữa, sau này phải buộc đai quần chặt hơn mới được, Yên Cửu nghĩ bụng.
Trường Ly nghe vậy bèn ngẩng lên nhìn Yên Cửu.
Chàng đột phá rồi á? Chỉ cần ngồi thiền có tí là xong?
Đúng là Kiếm tông lừng lẫy nhất giới tu tiên có khác, ngay cả một gã đệ tử ngoại môn tầm thường mà cũng đột phá dễ dàng như vậy.
Nhưng phản ứng của Triệu sư huynh lại nằm ngoài dự đoán của hai bọn họ, hắn kích động nói: “Từ lúc ta nhập môn đến nay chưa từng thấy cảnh tượng đột phá nào hoành tráng dữ vậy, sư đệ đúng là thiên tài.”
Trường Ly rung thân kiếm. Cái gã Triệu sư huynh này khéo miệng quá thể đáng, một gã đệ tử ngoại môn tầm thường đột phá mà hắn khen nức nở cứ như thể đệ tử thân truyền đột phá không bằng.
Trong đầu Yên Cửu từ từ hiện một dấu chấm hỏi.
Hoành tráng? Cái gì hoành tráng cơ? Chẳng phải chàng chỉ đột phá theo cách thông thường à?
Chẳng lẽ tư thế dẫn linh khí của chàng có gì khác lạ làm Triệu sư huynh hoài nghi?
Mắt Yên Cửu ánh lên tia cảnh giác nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, “Triệu sư huynh quá lời rồi, chẳng qua ta chỉ đột phá tới kỳ giữa Trúc Cơ, đâu sánh được với các sư huynh sư tỷ khác.”
Ánh mắt Triệu sư huynh nhìn Yên Cửu trông càng thêm trìu mến. Chàng quả đúng là tuổi trẻ tài cao không kiêu không vội, chả trách lần đầu vào Mộ Kiếm đã được linh kiếm chọn ngay.
Bị hắn nhìn sâu xa kiểu đó, Yên Cửu thấy nhột hết cả người, chàng giật giật môi hỏi, “Triệu sư huynh cố ý tới tìm ta là có chuyện gì à?”
Triệu sư huynh vỗ trán cái bốp, suýt thì quên mất ý đồ tới đây của mình.
Nhưng sư đệ mới đột phá, dù nghỉ luyện kiếm một hôm cũng chẳng sao.
Hắn cười khanh khách đáp, “Không có gì, ta đi ngang qua ấy mà. Nếu đệ đã lên kỳ giữa Trúc Cơ thì số tiền được lãnh mỗi tháng không giống trước kia nữa, đệ nhớ tới Sự Vụ Đường cập nhật thông tin nhé.”
Yên Cửu gật đầu đồng ý. Tuy chàng chẳng đếm xỉa tới chút linh thạch được phân này nhưng một gã đệ tử nhãi nhép mới vào tông môn không thể không quan tâm được.
Mắt Trường Ly sáng rỡ lên, chẳng biết số tiền Yên Cửu được lãnh có đủ mua một chiếc tua kiếm xinh đẹp cho nàng không.
Hôm nay lúc ra sân luyện kiếm, nàng thấy rất nhiều kiếm của đệ tử khác có gắn tua kiếm, chỉ mỗi nàng là trụi lủi, mất mặt chết đi được!
Tiễn Triệu sư huynh về xong, Yên Cửu tới Sự Vụ Đường.
Hoàng chấp sự chịu trách nhiệm trực ban ở Sự Vụ Đường kiểm tra tu vi của chàng xong thì chúc mừng một tiếng.
“Đệ tử kỳ đầu Trúc Cơ được lãnh 20 linh thạch cấp thấp mỗi tháng còn đệ tử kỳ giữa Trúc Cơ thì được lãnh 40 linh thạch cấp thấp mỗi tháng.”
Hoàng chấp sự đưa số linh thạch tháng này cho Yên Cửu rồi ghi vào sổ.
“Để khuyến khích đệ tử miệt mài tu luyện, các đệ tử vừa đột phá sẽ được tặng thưởng.”
Hoàng chấp sự vuốt bộ ria cá trê của mình, ra sức chào mời: “Một viên Tích Cốc Đan có hiệu lực một tháng, một lá bùa giúp cậu luyện kiếm hăng say ba ngày không nghỉ và một chiếc đệm cói giúp ngồi thiền xuyên đêm không ngủ… Cậu thích lấy cái nào?”
Trường Ly nhìn chằm chằm chiếc đệm cói mà Hoàng chấp sự chào mời, cứ có cảm giác nó đang sáng lóe lên châm chọc nàng.
Trường Ly không khỏi rùng mình một cái, không ngờ đám Kiếm tu của Quy Nguyên Kiếm tông lại đáng sợ như vậy.
Yên Cửu vô thức nuốt nước miếng, “Không có thứ gì bình thường một chút ạ?”
Hoàng chấp sự nghiêm túc ngắm chàng một lát, sau khi chắc chắn chàng không cần mấy món ấy thật thì thở dài đầy tiếc nuối, “Không cần thật à? Đây là mấy món đắt nhất và bán chạy nhất đấy.”
Yên Cửu nhìn mấy phần thưởng kia với ánh mắt kính sợ, quả quyết lắc đầu.
Hoàng chấp sự mở ngăn kéo ra, “À, còn mấy thứ này nữa: vỏ kiếm dự phòng, dầu bôi kiếm, tua kiếm, v.v… Nhưng mấy thứ này không có ích bằng những món vừa rồi đâu.”
Trường Ly lập tức á lên một tiếng, chỉ ước chui luôn vào ngăn kéo kia.
Yên Cửu ấn thanh linh kiếm đang rục rịch xuống, liếc vội ngăn kéo, thầm thấy hài lòng.
Toàn thứ vô dụng nhưng mà an toàn.
Chàng tiện tay lấy đại một chiếc vỏ kiếm xám xịt tầm thường, “Cái này…”
Còn chưa nói xong, Trường Ly đã giãy khỏi tay chàng, dùng đuôi kiếm quất chàng một cái khiến chàng phải nuốt nửa câu chưa kịp nói vào bụng.
Mắt mũi thằng nhóc này bị sao thế? Chiếc vỏ kiếm xấu xí kia làm sao xứng với một thanh kiếm thon mảnh xinh đẹp như nàng?