Truyện Kiếm Thần Yêu Nghiệt - Lâm Nhất (Truyện FULL) : chương 3720: ai cho ngươi đi
Kiếm Thần Yêu Nghiệt - Lâm Nhất (Truyện FULL)
-
Lâm Nhất
Chương 3720: Ai cho ngươi đi
“Lâm Nhất, đây là máu của ai chẳng lẽ ngươi không đoán ra được à? Nếu ngươi còn là một nam nhân thì hiện tại… giết ta đi!”
Hạ Thiên Phàm lộ vẻ dữ tợn, hắn ta rất đắc ý, còn cố tình chọc giận đối phương.
Chỉ cần lùi thêm một bước nữa, rời khỏi trung tâm quảng trường thì Lâm Nhất sẽ không cách nào đụng đến hắn ta được. Đừng nói là giết hắn ta, dù chỉ là ra tay với hắn ta thì cũng xem như trái với luật thép của thành Tứ Tượng.
Một khi vi phạm lệnh cấm, nhẹ thì mất đi tư cách tham gia trận chung kết.
Nặng thì lập tức bị giam giữ!
Tên này đúng là ghê tởm, những người có mặt trên quảng trường đều nhìn Hạ Thiên Phàm bằng ánh mắt chán ghét.
Đáng giận thật!
Nếu là Lâm Nhất sợ rằng bọn họ sẽ tức mà hộc máu tại chỗ. Sao trên đời lại có người ghê tởm đến vậy chứ? Đúng là ức mà!
Khoan nói đến việc ở quảng trường không thể nào giết người, chỉ riêng việc Lâm Nhất vừa có hành động, đối phương sẽ lập tức rời đi, đến lúc đó, chỉ cần Lâm Nhất thoáng vượt qua ranh giới, sẽ bị phán trái với lệnh cấm, mà lệnh cấm kia ngay cả Giới Tử cũng không dám làm trái.
“Móng Heo To, đừng mắc lừa!”
Trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của Bùi Tuyết tràn đầy lo lắng, nàng ta bị thương nhưng vẫn cố sức gào lên.
Hí!
Sát ý vô biên tựa như trời đông giá rét, hồ nước rộng lớn tại quảng trường cũng dần bị đóng băng bởi sát ý bực này.
Nhưng cuối cùng, Lâm Nhất không ra tay mà chỉ lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Có người khẽ thở phào, cũng có người âm thầm lắc đầu, lộ vẻ bất lực.
Thật sự hận!
Bất kể là ai khi đối mặt với tình huống như vậy cũng khó mà nén được lửa giận, khó chịu nhất chính là không cách nào bộc phát cơn giận của mình được.
Rõ ràng đối phương chỉ là con sâu cái kiến, vậy mà hết lần này đến lần khác nhảy nhót, đạp lên mặt hắn, mà hắn lại không thể làm gì được.
Vẻ dữ tợn cùng ngang ngược trên mặt Hạ Thiên Phàm dần biến mất, trong mắt hắn ta lóe lên tia âm tàn, tên khốn này vậy mà không mắc lừa, hắn ta không khỏi tức giận nói: “Quả nhiên là đồ phế vật, gì mà giết người chỉ cần một kiếm, cũng chỉ là hư danh mà thôi. Huyết tẩy mười hai chiến tướng vậy mà ngay cả một cọng tóc của Hạ Thiên Phàm ta cũng không dám động đến!”
Sắc mặt hắn ta dần chuyển sang rét lạnh, cũng không có ý định chơi đùa tiếp.
Không mắc mưu cũng chẳng sao, dù sao thì nửa tháng nữa, tên này vẫn phải ngoan ngoãn đến thành Phong Lăng.
Đến lúc đó hắn ắt phải chết, kẻ đắc tội với Giới Tử không có một ai có kết cục tốt. Một tên tiện chủng thấp hèn mà thôi, lại còn dám mắng hắn ta là chó, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Thật ra, trong lòng Hạ Thiên Phàm rất để tâm việc Lâm Nhất mắng hắn ta là chó của Giới Tử, đó chính là cái gai trong lòng hắn ta.
“Lâm Nhất, nửa tháng sau, ta chờ ngươi ở thành Phong Lăng, trận Đại Hội Sát Yêu này sẽ rất quạnh quẽ nếu không có nhân vật chính là ngươi đấy!”, Hạ Thiên Phàm cười to vài tiếng rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ai cho ngươi đi?”
Nhưng đúng lúc này, Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng, hắn lật tới lật lui tấm thiệp trong tay, sắc mặt khiến người ta khó mà đoán ra được.
Hạ Thiên Phàm thoáng giật mình, rồi lại bật cười như điên, tên này… nhịn không được!?
Nhưng khi hắn ta vừa xoay lại, một vòng sáng âm u tựa như ảo ảnh đánh úp lại, đột ngột cắm thẳng vào cổ họng hắn ta.
PHỐC thử!
Máu tươi giàn dụa, mặt Hạ Thiên Phàm trắng bệch, sinh cơ chậm rãi trôi đi. Là thiệp mời, chẳng biết tự lúc nào, tấm thiệp mời trong tay Lâm Nhất đã cắm vào cổ Hạ Thiên Phàm.
Má hắn ta co rúm lại, miệng mấp máy, môi vô lực run rẩy, đồng tử hắn ta mở to, ánh mắt lộ rõ vẻ không dám tin.
Lâm Nhất, sao hắn dám ra tay?!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, cả đám không dám tin nhìn lại, cổ họng Hạ Thiên Phàm đã bị thiệp mời cắt sâu vào.
Người này còn sống, nhưng mọi người đều biến hắn ta sống không được bao lâu nữa.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, trong mắt bọn họ tràn đầy khiếp sợ mà không một ngôn từ nào có thể hình dung được.
Hạ Thiên Phàm vô cùng hoảng sợ, hai tay hắn ta nắm lấy thiệp mời, dường như muốn rút ra.
“Đừng đừng…”
Lâm Nhất thong thả khuyên nhủ: “Đừng nhúc nhích! Tấm thiệp này đã được gia trì bởi kiếm ý Thông Thiên của ta, nếu ngươi lập tức rút nó ra, chắc chắn đầu của ngươi sẽ bay ra ngoài. Chà, một tên xếp hạng chín Tử bảng như ngươi hẳn chưa hiểu được sự huyền diệu của kiếm ý Thông Thiên, tuy nhiên, vẫn đừng nên nhúc nhích thì tốt hơn, tin ta đi!”
Danh Sách Chương: