Trầm Tương sợ hãi vùi đầu vào ngực Phó Thiếu Khâm, cả người đều run rẩy, cô biết Phó Thiếu Khâm tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy qua, cuối cùng hôm nay cũng thấy được hắn là người không nói hai lời.
Nhưng những người đó đáng bị như vậy.
Chẳng có gì đáng thương cả.
Cô cũng thiếu chút nữa đã bị Lâm Tịch Nguyệt tra tấn đến chết.
Chậm rãi ngẩng đầu, Trầm Tương nằm trên vai Phó Thiếu Khâm, ánh mắt vô tội nhìn về phía Lâm Tịch Nguyệt.
Trầm Tương bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ sau khi kiểm tra nói: "Chỉ là mô mềm bầm tím không có gì đáng ngại."
Trầm Tương thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vốn sợ hãi tới cực điểm cũng dần dần bình phục. Cô bị bắt cóc mấy ngày rồi, không biết mấy ngày nay dì Hạ như thế nào?
"Phó tiên sinh, cám ơn anh đã cứu tôi, dì Hạ... vẫn khỏe chứ?" Trầm Tương cảm kích nhìn Phó Thiếu Khâm, hỏi.
“Không khỏe!”
Trầm Tương: "... Dì Hạ làm sao...... xảy ra chuyện gì?”
“Đang ở phòng chăm sóc đặc biệt." Phó Thiếu Khâm mặt không chút thay đổi trả lời lại.
Khoảng thời gian này mỗi ngày Trầm Tương đều đến bệnh viện thăm Hạ Thục Mẫn, Hạ Thục Mẫn đã quen, đột nhiên Trầm Tương không ở bên cạnh Hạ Thục Mẫn liền phát bệnh, thân thể vốn đã càng ngày càng suy yếu giờ gặp thêm cú sốc xém chút nữa thì mất mạng.
Lúc đầu Phó Thiếu Khâm cho rằng Trầm Tương lấy được chiếc vòng kia sau đó đem đi bán rồi chạy lấy người, hắn dự định nếu tìm được Trầm Tương sẽ đem cô bằm thây vạn đoạn.
Hạ Thục Mẫn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trầm Tương ở trước mặt, bà vui mừng hỏi: "Tương Tương, con...... đi đâu ?"