Phó Thiếu Khâm đi ra ban công nhìn ra ngoài, trời thật sự đang đổ mưa, hắn quét mắt nhìn ra bên ngoài thấy một người phụ nữ quỳ gối ở đấy, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Phó Thiếu Khâm cầm ô đi xuống.
“Tứ thiếu, Tứ thiếu... anh thật sự chịu xuống nhìn em." Môi Lâm Tịch Nguyệt lạnh đến tím tái, cô quỳ bò đến trước mặt Phó Thiếu Khâm, ôm lấy chân Phó Thiếu Khâm: "Tứ thiếu, anh nghe em nói, nghe em nói xong anh đánh chết em em đều cam tâm tình nguyện, chỉ cầu anh cho em một cơ hội giải thích.”
Nhìn người phụ nữ khúm núm đê tiện trước mắt này, Phó Thiếu Khâm trong lòng vô cùng chán ghét, ngày hôm qua thiếu chút nữa là đá chết cô ta rồi.
Cuối cùng bởi vì lí do cô ta từng dùng thân thể cứu sống hắn, mới có thể để cho hắn có cơ hội thành công giành được quyền khống chế tập đoàn Phó thị.
Trong thời khắc đó, chân hắn đã không đá lên người cô ta.
Nhưng, trong lòng chán ghét Lâm Tịch Nguyệt lại càng ngày càng tăng.
Người phụ nữ này, hoàn toàn không ngoan ngoãn, bất lực như đêm cô ta cứu mạng hắn. Hắn rõ ràng cũng đã hứa hẹn với cô ta, hai tháng sau hắn sẽ cưới cô ta làm vợ, nhưng cô ta vẫn liên tiếp làm ra nhiều chuyện khiến hắn nổi giận.
Nhìn Phó Thiếu Khâm không có ý nhấc chân rời đi, Lâm Tịch Nguyệt nâng mặt lắp bắp nói: "Tứ thiếu gia, trước kia khi anh bị gia tộc Phó thị lưu đày ra nước ngoài, em đã bắt đầu thích anh, nhưng em cũng biết anh là một người làm đại sự, khi anh còn chưa nắm được quyền khống chế gia tộc Phó thị, anh sẽ không nghĩ đến việc có bạn gái.
Em chỉ có thể yên lặng chờ đợi, hơn nữa luôn có khát vọng giúp đỡ anh.
Lúc này, điện thoại của Phó Thiếu Khâm vang lên, hắn cầm lên lập tức nhận máy: "Alo...”