Sau một thời gian dài, cuối cùng tôi cũng đã trở về ngôi nhà gấu thân thương ở Crimonia.
Lần trước về đây, tôi phải ngay lập tức trở lại thủ đô sau khi lấy trứng và làm bánh pudding nên coi như không tính.
Tôi thực sự có cảm giác mình vừa về nhà sau một thời gian dài đó.
「Yuna-oneechan, chuyến đi vừa rồi thực sự rất vui đúng không?」
「Maa~ nếu em thấy thế thì tốt. Vì chị có cổng dịch chuyển nên chúng ta có thể đến đó bất cứ khi nào em muốn, lần sau chúng ta lại đến đó chơi nhé」
「Vâng, lần sau em muốn đi cùng với cả gia đình em nữa」
「Vậy à, nhưng nhớ đừng nói với ai về cánh cửa này nhé」
「Vâng!」
Sau khi tiễn Fina được một đoạn, chúng tôi tạm biệt nhau.
Fina sẽ đi về nhà, còn tôi sẽ đến thăm những người đã chăm sóc tôi để thông báo rằng tôi đã trở lại.
Đầu tiên, tôi hướng đến Guild mạo hiểm.
「Yuna-san, em đã về rồi sao?」
「Vâng, em vừa về đến thôi」
「Nhưng chẳng phải sinh nhật của đức vua chỉ mới hôm qua thôi sao?」
「Ah, về điều đó thì...」
「Mấy bé gấu đúng là nhanh ghê ha」
「D-dù sao thì, đây, một món quà lưu niệm ạ」
Tôi đã mua một món trang sức khá phổ biến ở thủ đô.
「Wa! Tặng chị sao? Cảm ơn em nhiều nhé!」
Vì không biết gu thời trong của thế giới này như thế nào nên tôi mua hết tất cả những thứ mà người bán gợi ý luôn. Nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ của chị ấy thì chắc không có vấn đề gì đâu ha.
「Ah, Guildmaster bây giờ có đây không?」
「Có chứ, chờ chị một lát nhé」
Helen đi vào trong để thông báo cho Guildmaster.
Sau đó chị ấy nhanh chóng trở lại để dẫn tôi vào cùng.
「Oh, cô đã trở về rồi sao? Nhanh thật đó」
「Vâng, đây, một món quà lưu niệm」
Tôi lấy ra một số món ăn vặt mà tôi ngẫu nhiên mua được.
「Tôi cũng muốn cảm ơn về bức thư giới thiệu nữa」
「Nó có giúp ích được gì không?」
「Tôi gặp phải một số rắc rối trước khi đem được bức thư ra, nhưng Guildmaster của thủ đô đã giúp tôi rất nhiều sau đó」
「Vậy thì tốt, bây giờ cô định làm gì tiếp theo?」
「Hmmm... tôi sẽ đến Guild thương mại」
「Hả? Cô định làm gì ở đó?」
「Tôi đang định mở một nhà hàng」
「Một nhà hàng hả...? Cô định bỏ công việc mạo hiểm giả sao?」
「Không đâu, cửa hàng sẽ do người khác quản lý. Tôi chỉ hỗ trợ tiền và nguyên liệu thôi. Bằng cách đó, tôi sẽ có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn vào bất cứ khi nào」
「Chỉ thế thôi hả? Vì lý do đó mà cô mở luôn một nhà hàng?」
「Tôi nghĩ đó là một lý do chấp nhận được mà, đúng không?」
Ông ấy sau đó trưng ra khuôn mặt “tôi bó tay rồi, cô muốn làm gì thì làm”. Tôi lịch sự bơ đi khuôn mặt đó và chào tạm biệt ông ấy đi để đến Guild thương mại.
Ngay khi tôi vừa đặt chân vào Guild thương mại, Mylene-san gọi to tên tôi và phóng ra khỏi quầy.
「Yuna-san!!」
「Xin đừng gọi to tên người khác như vậy, Mylene-san」
「Nhưng mà…」
「Đây, một món quà lưu niệm ạ」
Nó không giống với cái tôi tặng Helen, nhưng cũng là một món trang sức rất đẹp.
「Cảm ơn em nhiều!」
「Vậy, về chuyện em nhờ chị, chị đã tìm giúp em một nơi để đặt nhà hàng chưa?」
「Có rồi, nó là một nơi rất tuyệt vời đó. Vấn đề duy nhất là tiền thôi」
「Nó có giá bao nhiêu?」
「Khoảng nhiêu đây」
「Không phải quá mắc rồi sao?」
Số tiền được đưa ra gấp 10 lần số tiền mua mảnh đất đặt nhà gấu luôn.
Ah, ngoài ra thì sau khi có thể tạo ra cổng dịch chuyển, tôi đã mua luôn mảnh đất tôi đang thuê để đặt nhà gấu rồi.
「Đã có sẵn một tòa nhà được đặt ở đó rồi, và nó còn khá lớn nữa」
「Hm.. nhưng em không nghĩ mình cần một cửa hàng lớn đâu」
「Em đang nói gì thế! Nó là pudding đó, là pudding đó!? Nếu không thật lớn thì không thể nào chứa đủ khách đâu!」
Chị ấy hét vào mặt tôi với một giọng rất lớn.
「L-là vậy sao?」
「Đúng rồi đó! Thế nên trước hết chúng ta hãy đến đó xem thử đã. Em có thể quyết định sau đó cũng được」
Thế rồi tôi được Mylene-san dẫn đến xem thử cửa hàng mà chị ấy nói tới...
「Một cửa hàng… hả?」
Nhìn kiểu gì cũng thấy nó giống một cái dinh thự hơn là cửa hàng.
Mặc dù nhỏ hơn dinh thự nhà Foscherose một chút nhưng nó vẫn rất to.
「Em nhớ đã nhờ chị tìm giúp một nơi để đặt cửa hàng mà..」
Ý tôi là một cửa hàng như cửa hàng tiện lợi á, nơi mà bạn có thể đến để mua vài món ăn vặt á.
Tôi có thể vào một cái nhà hàng to như một cái dinh thự để mua đồ ăn vặt không?
「Nếu em muốn mở một nhà hàng thì đây chắc chắn là nơi tuyệt vời nhất. Nó có sẵn một căn bếp lớn ở bên trong, và cả một sân viên rộng rãi ở bên ngoài nữa nên cho dù khách đông đến thế nào vẫn sẽ không cản trở người qua lại」
「Đúng là thế, nhưng mà…」
「Dù sao thì chúng ta hãy vào bên trong trước đã」
Mylene-san dẫn tôi vào bên trong dinh thự.
Phía sau cánh cửa ra vào là một một không gian rộng lớn với một cái cầu thang cũng lớn không kém được đặt ở trung tâm.
「Em có thể đặt bàn ghế ở tầng này đó」
「Vậy ở tầng trên thì sao?」
「Hm, ở trên đó có rất nhiều phòng nhỏ, chị nghĩ chúng sẽ phù hợp cho các cặp đôi chăng? Chị cũng không biết nữa, cái đó tùy vào em thôi」
「Thế còn nhà bếp nằm ở đâu?」
「Nó ở sâu bên trong tầng một, cạnh đó còn có rất nhiều phòng trống nữa, em có thể tận dụng chúng để cất trữ nguyên liệu」
Hm, tôi đang dần hình dung ra mô hình nhà hàng mà mình muốn.
Tôi phân vân không biết nên áp dụng hệ thống mua vé và lấy thức ăn tại quầy hay lập một quầy để trao đổi tiền và thức ăn trực tiếp nữa.
Hoặc cũng có thể áp dụng theo kiểu nhà hàng truyền thống thu tiền sau khi ăn.
Với hai ý tưởng đầu tiên, tôi cần phải xây một quầy thu tiền ở gần nhà bếp, và mọi người có thể ngồi bất cứ nơi nào họ muốn.
Nếu là ý tưởng tiếp theo, tôi sẽ phải đặt một quầy thu tiền ngay tại lối vào.
Hơn nữa, việc đó đòi hỏi cần phải ghi chép lại những thứ khách đã ăn và cả số tiền thu vào nữa.
Như thế sẽ rất khó khăn cho bọn trẻ ở trại mồ côi.
Xem xét cho cùng thì, việc thanh toán trước sẽ tốt hơn.
「Vậy ý em thế nào? Nếu em vẫn nghĩ nó quá mắc, chị sẽ tìm một nơi khác cho」
Maa~ tiền với tôi không phải vấn đề, với số tiền mang theo từ Nhật Bản thì tôi không nghĩ mình có thể túng thiếu suốt phần đời còn lại dù tôi có mua cái gì đi chăng nữa, dạo gần đây tôi còn có thêm thu nhập từ bọn cướp nữa chứ.
「Em sẽ mua nơi này. Em có thể thanh toán sau được không?」
「Tất nhiên rồi, không có vấn đề gì hết. Việc sửa chữa, vệ sinh, và cả bàn ghế cũng được bao gồm trong đó luôn nhé」
Sau khi ký kết hợp đồng với Mylene-san, tôi đến thăm trại trẻ mồ côi.
Và vẫn như thường lệ, các em nhỏ chạy đến ngay khi nhìn thấy tôi, đúng là những đứa trẻ năng động ha.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không, nhưng trong đám trẻ hôm nay lại có thêm những gương mặt mới nữa.
Tôi tập hợp bọn trẻ lại và tặng cho chúng một loại trái cây mà tôi đã mua được từ thủ đô như một món quà.
Nó là loại trái cây mà tôi chưa từng thấy ở thị trấn này trước đây.
Khi ăn thử, nó có vị ngọt và chua tương tự như táo vậy.
Các em nhỏ ngoan ngoãn cảm ơn tôi và vui vẻ chia sẻ với nhau.
Tôi tạm biệt các em ấy và đi về phía phòng ăn.
「Yuna-san, cháu đã về rồi à?」
Vì lối vào bỗng nhiên trở nên ồn ào nên viện trưởng cũng bước ra để xem thử.
「Con vừa trở lại thôi. Viện trưởng, bọn trẻ thế nào rồi ạ?」
「Chúng đều khỏe mạnh cả, tất cả là nhờ có Yuna-san đó. Chúng ăn ngon, ngủ đủ và giờ đã rất giỏi trong công việc rồi」
Maa~ đó đúng là một điều tốt.
「Con có một công việc mới cho các em ấy, cô nghĩ sao?」
「Công việc mới ha? Ý con là sao?」
「Con đang định mở một “cửa hàng”, món chính mà bọn con bán ra sẽ là bánh mì, nhưng ngoài ra còn có pizza, pudding và các món ăn khác nữa, con vẫn đang lên ý tưởng cho thực đơn. Với những đứa trẻ thích nấu ăn hay chăm sóc khách hàng thì con nghĩ đây là một cơ hội tốt, vừa có thể làm việc, vừa có thể học thêm kinh nghiệm nữa」
「Thế con cần bao nhiêu người?」
「Hm, con nghĩ ba đầu bếp và ba hầu bàn là đủ. Maa~ con cũng muốn xoay vòng công việc để bọn trẻ có thể học được những công việc khác nhau nữa」
「Ta hiểu rồi. Bây giờ ta sẽ tập trung bọn trẻ lại và hỏi chúng thử nhé」
Và chúng tôi cùng nhau đến phòng ăn, ở đó tôi vẫn có thể thấy những đứa trẻ vui vẻ ăn món trái cây mà tôi vừa tặng chúng lúc nãy.
「Tất cả các con cứ tiếp tục ăn, nhưng hãy lắng nghe ta nhé」
Mặc dù nói thế nhưng tất cả ánh nhìn của bọn trẻ đều hướng về viện trưởng hết.
Nhờ cô ấy mà những đứa trẻ đều lớn lên thành những đứa trẻ ngoan.
「Yuna-san đang muốn mở một cửa hàng. Vì thế nên chị ấy muốn khoảng sáu người đến giúp chị ấy. Có ai muốn làm điều đó không?」
「Bọn em cần làm những gì ạ?」
「Chúng ta sẽ làm thức ăn cùng với bánh mì. Ah, và cả pudding nữa」
「Vâng! Em muốn làm ạ!」
「Em cũng vậy!」
「Cả em nữa!」
「Chị sẽ nói trước, pudding là thứ chúng ta sẽ bán nên các em sẽ không thể ăn nó đâu nhé」
「Ehhh...」
「Đó là chuyện hiển nhiên mà!」
「Ngoài ra các em còn phải chăm sóc khách hàng và thu tiền nữa. Thế nên chị cần các em biết đọc, viết và tính toán」
「Ehhh...」
「Em có thể đọc, viết và tính toán. Em muốn làm ạ!」
「Em cũng có thể làm được!」
「Em gặp một số rắc rối với tính toán, nhưng em nghĩ em có thể xoay sở được ạ」
「Em cũng muốn nấu ăn」
Những cánh tay được giơ lên từng cái một.
Và tôi quyết định chọn sáu người đầu tiên.
Có bốn cô gái và hai cậu con trai.
Người lớn nhất là một cô bé 13 tuổi tên Mill.
Tôi quyết định để em ấy làm người quản lý.
「Viện trưởng, số lượng bọn clucker đã tăng lên rất nhiều đúng không? Có ổn không khi con đem sáu người đi như thế?」
「Về điều đó thì, trong thời gian Yuna-san ở thủ đô, số trẻ mồ côi ở đây đã tăng lên thêm nên không sao đâu, cô xin lỗi vì chưa nói chuyện đó với con nhé」
Viện trưởng cúi đầu.
Thì ra là thế, đó là lí do tại sao tôi không thể nhận ra một số đứa trẻ.
「Cô đừng lo, sau cùng thì chúng ta đâu thể nào bỏ mặc chúng như thế được, với lại một mình cô đã chăm sóc hết bọn nhỏ mà」
「Cảm ơn cháu rất nhiều」
「Maa~ hơn nữa, nhờ có cô nên bọn trẻ đều rất ngoan」
「Đó là bởi vì Liz và Gaul rất nghiêm khắc nữa」
Liz thì giống hệt như một phiên bản lúc trẻ của viện trưởng vậy.
Còn Gaul với vai trò là đứa lớn nhất, một cậu bé 15 tuổi, luôn là chỗ dựa cho đám trẻ con.
Liz chăm sóc cho các cô bé còn Gaul chăm sóc cậu nhóc.
Chính hai đứa đã phân chia công việc rất rõ ràng cho bọn trẻ. Thế nên bọn chúng mới có thể làm mọi việc một cách trơn tru như thế.
Thật là tuyệt vời khi tôi không có việc để làm.
Tôi đã dành hết khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó để dạy cho sáu đứa trẻ cách làm bánh pudding và pizza, và thế nên tối hôm đó chúng tôi có một bữa tiệc pizza.