Truyện Kỷ Linh Thần Quân : chương 6: đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài!
Kỷ Linh Thần Quân
-
[email  protected]
Chương 6: Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài!
Tại giấc mơ, hắn cảm giác toàn thân mông lung, quang cảnh trước mặt từ tối đen dần hiện rõ, cây cối, đất đai cùng rất nhiều tảng đá phân bố dày đặc trước mắt. Nó trông chẳng khác với những tảng đá thông thường.
Kỷ Linh cũng không rõ bản thân có thể điều khiển chính mình hay không, nhưng theo cảm giác của hắn như người thứ ba đứng bên ngoài xem phim.
Tầm mắt hắn tiến lại gần, lập tức hơi dừng lại, trong đầu tự vang lên thanh âm quỷ dị, chẳng biết có phải do hắn hay không. Hắn quay lại, nhìn thấy một cái u hồn mơ hồ, gương mặt mờ ảo không rõ ràng ở trước mặt hắn.
Bị dọa đột ngột như vậy, hắn thở mạnh một cái cũng không dám, nín thở nhìn u hồn này. Ánh mắt hắn đảo xung quanh, cảnh vật vậy mà biến đổi; cây vẫn còn, cỏ vẫn thế, những tảng đá kia vậy mà trở thành một tấm bia đá vuông vức khắc lên vài dòng văn tự cổ.
Vì có thể là do giấc mơ hoặc hắn đã từng trải qua cảnh tượng này nên hắn hơi cảm thấy lành lạnh sau gáy, cái tiết trời âm u sương mù vờn quanh cùng trời đen kịt, trăng tròn treo đỉnh đầu.
U hồn giống như cái dọa hắn vừa kia liên tục xuất hiện dày đặc, nhưng hiển nhiên không cái nào phát giác ra sự tồn tại của hắn.
- Huỳnh Bạch Lan, sinh 1784, mất 3026, người Thản Mô Tinh, Vụ Oa Tinh Vực, Thiên Bính Tông đệ tử. Khi còn sống tu vi đạt Linh cảnh, chết do yêu thú.
Đơn giản vài dòng, hắn ngờ ngợ vì vũ trụ ngoài kia còn có sinh vật sống, hơn nữa lại có thể tu luyện, đến mức phát triển thành tinh vực thì quả thực vô cùng khủng bố, mà đẳng cấp khẳng định cao hơn mình hiện tại.
Điều làm hắn bất ngờ nhất là bản thân mình lại hiểu được văn tự tinh cầu khác, còn u hồn vừa dọa hắn không dám thở kia thì hắn cũng không có biết thuộc về bia mộ nào.
- Từ Chí Thanh, sinh 4864, mất 9576 người Thản Mô Tinh, Vụ Oa Tinh Vực, A Cáp Tông đệ tử. Khi còn sống tu vi đạt Linh cảnh, chết do tầm bảo.
Liếc qua một cái bia mộ kế bên, người này cũng thuộc về Thản Mô Tinh, Vụ Oa Tinh Vực; chỉ khác người trước ở tông môn, luận tuổi tác là hậu bối sinh sau đẻ muộn.
Chuyển dời lực chú ý qua tấm bia đá khác, người này cũng về Thản Mô Tinh, cái thứ ba, thứ tư cũng đồng dạng thuộc về một nơi.
- Chào mừng đến với Vạn Giới Mộ Địa! Ngươi! Chính là người được chọn!
Bỗng một thanh âm tang thương, già nua từ hư không truyền đến khiến hắn hơi hoảng hốt. Trong đầu ong ong vài tiếng nổ vang, hắn biết nhận thức của mình đã có trở lại, bản thân có thể điều khiển hành động của mình.
Y nhìn xuống chính mình, toàn thân vẫn hư ảo chẳng khác những u hồn kia, khí thể lam sắc mang theo âm u như mình thực sự tử vong; bây giờ mới thật nhận thấy được âm thanh tự mình tưởng tượng ra so với thực tế khác biệt bao nhiêu.
Không có điệu nhạc âm u, tiếng rú rít gào của đám thú hoang mà chỉ có tịch mịch, thanh âm côn trùng cũng khiến nó thêm phần quạnh quẽ, cô đơn. Và hắn là sinh vật sống duy nhất tại đây.
- Đây là đâu? Hắn là ai?
Trong đầu hắn tự hỏi, dù biết đây gọi Vạn Giới Mộ Địa nhưng nó nằm chính xác ở đâu lại không biết.
- Ta? Ta là khí linh hệ thống. Vạn Giới Mộ Địa chính là không gian bí cảnh do ta tạo ra.
Thanh âm lão giả lần nữa vang lên trong đầu hắn, điều đầu tiên nghĩ tới chính là cái hệ thống xuất hiện ngay sau khi hắn đoạt xá Thiên Phàm.
- Ngươi là cái hệ thống Đế Vương gì đó hả? – Kỷ Linh có chút mơ hồ, không nhớ rõ tên hệ thống sẽ trợ giúp hắn đến con đường đỉnh phong. Vô hình lại biến mình thành kẻ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát.
- Sai rồi, ngay cả tên của hệ thống cũng chẳng nhớ… Không biết sao ta lại chọn ngươi nữa. Nhớ kỹ! Ta gọi Tổ Huyết Đế Mạch. – Thanh âm khí linh già nua kia có chút thở dài bất mãn cũng hối hận.
- Ò, vậy công dụng của người là gì? Dù sao ta cũng là chủ nhân của ngươi, ngươi mà vô dụng thì ta trực tiếp chẳng thèm động tới dù chỉ gọi tên. – Kỷ Linh hỏi.
- Công dụng của ta chính là triệu hoán người chết sống lại với hình hài của một đứa trẻ sơ sinh, chúng không cần sữa, sẽ tự động lớn đến lúc sáu tuổi mới cần thức ăn và nước uống. Tu vi nguyên bản của họ như người thấy trên mộ bi chắc chắn không còn nhưng ký ức kiếp trước vẫn tại, bọn hắn vẫn biết bọn hắn là ai nhưng bọn hắn sẽ tôn người làm người cầm đầu, người quan trọng nhất trong tâm linh chúng. – Khí linh đáp.
- Vậy triệu hoán bằng cách nào?
- Trước ngươi nhất định phải xây dựng tế đàn, vẽ lên trận pháp từ chính máu huyết của ngươi đã chứa thiên địa linh khí, đương nhiên với cảnh giới hiện tại của ngươi cũng có thể sử dụng những vật khác có thiên địa linh khí thay thế. Đó chỉ là sơ bộ, sau này ngươi sẽ còn cần một số thứ khác nữa, nên khuyên ngươi vẫn chuẩn bị một chút đi thì hơn.
- Ngươi có ý gì?
- Chính là ngươi cần chuẩn bị để đối đầu với đám u hồn, lấy được linh hồn bản nguyên của chủ nhân cũ chứa ký ức của hắn, cũng như để cho ta can thiệp khiến hắn một lòng tận trung với ngươi. Mà toàn bộ thiên phú cùng thể chất sẽ giữ nguyên lại.
- Ngươi nói, những u hồn này chính là chủ nhân của một trong những ngôi mộ này?
- Không phải, những u hồn này thực chất là đám lang thang, không có nơi an táng đàng hoàng hoặc là không được người siêu độ đi đầu thai. Trong bọn chúng có người thường, cũng có kẻ phản diện hoặc cường giả cường đại. Một mảnh long xà hỗn tạp.
- Về cơ bản thì ngoại hình của chúng hoàn toàn giống nhau nên không thể nhận rõ được đâu là cường giả và đâu là phàm nhân. – Kỷ Linh nhìn đám u hồn du đãng xung quanh, trong đầu vô cùng phức tạp vì suy đoán lẫn phân loại.
- Vậy làm sao để lấy được linh hồn bản nguyên như ngươi nói? – Kỷ Linh như hướng lên trời cao tối đen có trăng không sao.
- Đó chính là ngươi cần đánh bại bọn chúng, người có mộ địa đàng hoàng cũng có phương pháp hạ gục khác không cần động tay chân. Mà những u hồn dã quỷ ở ngoài chỉ có thể dùng man lực thu phục.
Nghe được lời ấy, Kỷ Linh lập tức chọn một con u hồn như ma trơi bé bằng nắm đấm tiến tới. Khí thể hai bên đều mờ ảo, nhưng so ngoại hình thì hắn còn lớn hơn gấp bội u hồn đó.
Không rõ thu phục bằng cách nào nhưng ngay khi hắn lại gần, cái u hồn kia vậy mà dung nhập vào trong khí thể của hắn. Hắn cảm giác bản thân như đang mạnh hơn trước đó không ít.
Cảm giác đó rất nhanh liền biến mất; đúng thời điểm đó, trước mắt hắn xuất hiện một cái bảng cùng hàng loạt ô trống màu xám, đếm sơ khoảng sáu mươi tư ô, không biết còn có những trang sau hay không.
Mà một ô đầu tiên xuất hiện một điểm sáng chiếm gần hết diện tích cùng với khí vụ lan tỏa trên cái biểu tượng đó, mà thân nó mang màu xanh lam.
- Đây chính là linh hồn bản nguyên, nhưng đây chỉ là con cấp thấp, tư chất chỉ có lam sắc, những con to hơn chắc chắn tư chất cũng cao hơn. Tư chất chúng cao hơn, đồng nghĩa bản thân nó cũng mạnh hơn, thiên phú cũng giống vậy.
Đang tò mò quan sát cái bảng trước mắt, trong đầu lại hiện ra thanh âm tang thương theo năm tháng của khí linh giới thiệu sơ bộ cho hắn biết biểu tượng bên ngoài.
- Đánh bại bọn hắn chỉ như vậy thôi sao? Không khỏi quá dễ đi. – Kỷ Linh nhận thấy mình đánh bại một cái u hồn dễ dàng như vậy, hắn khịt mũi coi thường.
- Dễ? Ngươi xem lại trước mắt mình đi. – Thanh âm tang thương đó như mang ý vị giễu cợt cười khinh hắn.
Nhận ra điều bất thường, Kỷ Linh quay đầu nhìn lại thì thấy được một đám u hồn như bị hấp dẫn bởi một thứ gì đó, ùn ùn di chuyển về phía hắn. Khí thể bọn hắn như biến ảo, từ lam sắc chuyển sang hỏa sắc, tựa hồ như đang phẫn nộ.
- Bọn hắn bị sao vậy? – Kỷ Linh có chút hoảng sợ, nhiều u hồn đuổi theo như vậy, hắn dù có mạnh hơn nữa cũng bị mài chết. Huống chi hắn chỉ vừa mới tiến vào.
- Tất nhiên là đánh úp ngươi chứ sao. – Khí linh như đang coi khinh.
- Tại sao?!! – Kỷ Linh không muốn vừa mới xuất hiện liền bị úp như vậy, liền nhanh chóng bỏ chạy về một hướng trống trải nhất.
May là tốc độ của chúng kém gấp đôi hắn nên dễ dàng tránh thoát, mà thường thì những thứ tốc độ chậm, thì khẳng định lực công kích rất cao. Dù không có như hắn dự đoán nhưng với hiện trạng bây giờ của hắn thì khẳng định chẳng thể sống nổi đợt càn quét của đám u hồn dã quỷ này.
- Vì ngươi chủ động khiêu khích bọn hắn. Quan trọng hơn là ngươi xem thứ ngươi lấy được đi. Khạc khạc khạc…
Kỷ Linh nghe vậy, hắn nhanh chóng mở cái bảng vừa rồi, vẫn là những ô vuông trống rỗng cùng với một quả cầu lam sắc nằm tại ô đầu tiên.
Hắn chỉ vào ô đó, bên trái nhiều ra một cái bảng, ngoài hình ảnh của quả cầu lam sắc kia ra thì có vài ba dòng ở bên dưới, hai dòng bên trái.
Hai dòng bên trái, dòng trên ghi tên, dòng dưới ghi tư chất.
Tên: Cao Nhữ Minh
Tư chất: ???
Danh hiệu: Cao Nhữ Đại Vương
Lý lịch: Một trong tứ Đại Vương của Vụ Oa Tinh Vực, tu vi đạt Chiến Thánh, một quyền có thể phá tan đại tông môn; có thần thông cường hãn, thân hóa cự nhân. Vũ khí ưa thích là kích.
Nguyên nhân tử vong: Bị cường giả khác đánh bại.
- Hử?! Tư chất của hắn? Không phải ngươi bảo hình màu xanh này là tư chất lam hay sao? Tư chất tên này sao lại vậy? – Hắn có chút kinh ngạc, Chiến Thánh là đẳng cấp tu vi của Thánh chủ Thánh Quốc. Người đạt đến mức đó đã là vô cùng cao, và rất khó luyện đến.
- Tư chất của hắn như vậy, chắc chắn là có thể tiến thêm một bước nữa, có thể đạt kim, tử sắc, thậm chí là màu đỏ cao nhất. – Khí linh cảm thấy tên này đúng quả thực rất ngốc, dù là ai nhìn thấy cũng đều có thể đoán ra.
- Khốn khiếp! Làm sao ta lại đụng phải một trong tứ Đại Vương cơ chứ!
Danh Sách Chương: