Truyện Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi : chương 184: quế chi mất
Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi
-
Tư Không Vũ Tịch
Chương 184: Quế Chi mất
Đầu Minh đau như búa bổ, tin tức như một tiếng sét đánh ngang tai, điện thoại rơi xuống trên đất phát ra tiếng cạch rất vang. Trong đầu chỉ có mấy từ lặp đi lặp lại.
Anh không tin.
Quế Chi không chết, cô ấy không thể nào chết được. Quế Chi xinh đẹp trẻ trung, làm sao có thể chết được? Tất cả mọi người đang lừa anh, toàn bộ người quen biết đều đang che giấu Quế Chi khỏi anh. Minh điên cuồng đứng xuống giường, hai chân loạng choạng suýt ngã, đôi mắt vì thiếu ngủ mà hõm sâu xuống, anh lao thẳng ra khỏi nhà đến nhà Trì Tuyết,
Minh nhìn thấy Trì Tuyết khóc đến sưng mắt, Kỷ Nhiên lo âu đỡ lấy vợ mình, tin tức Quế Chi không qua khỏi phủ lên gương mặt mỗi người, âu sầu mà bi thương, anh vẫn không tin.
Minh đi qua hai người, đến trước mặt Hải Đăng, Hải Đăng chẳng khá hơn là mấy, anh ngồi bơ phờ trên ghế tựa, ôm một hũ tro cốt. Minh nhìn Hải Đăng một hồi, giọng nói bình tĩnh như thể chưa biết tin gì.
“Cô ấy đâu?”
Hải Đăng ngẩng đầu, miết nhẹ hũ tro trong tay, khóe môi hơi cong thành nụ cười mỉa mai.
"Chết rồi."
“Mẹ nó, cô ấy đâu?"
Minh kéo Hải Đăng đứng dậy khỏi ghế, xách cổ anh ngang ngược hỏi.
“Cậu giấu cô ấy đi đâu? Mau nói Quế Chi ra đây gặp tôi!"
Trì Tuyết sửng sốt nhìn sang, người đàn ông vốn bình tĩnh ung dung, khi này không sao kiềm chế nổi cảm xúc của mình. Anh kéo lê Hải Đăng như một tấm giẻ rách, trên gương mặt ngang bướng không tin.
Hải Đăng đặt lọ tro cốt xuống, nhìn Minh một hồi.
“Anh điên rồi à? Anh không nhận được giấy báo tử sao?"
Minh không biết trách ai, nắm chặt cổ Hải Đăng tung cú đấm. Hải Đăng đưa tay đỡ lại, sự mỉa mai dâng đầy trong đôi mắt xen lẫn sự hả hê. “Anh đánh đi, có đánh chết tôi Quế Chi cũng không sống lại được. Lúc cô ấy còn sống anh không trân trọng nâng niu, bây giờ cô ấy chết rồi anh đến đây vờ vịt cái gì?"
“Cậu nói cô ấy chết một lần nữa xem? Quế Chi không chết! Không có".
Minh phẫn nộ gào lên, Hải Đăng nhìn anh như một tên hề, ánh mắt rơi trên lọ tro cốt nọ.
“Đây là tất cả những gì còn lại của Quế Chi, cô ấy không muốn an táng, không muốn hạ huyệt. Cô ấy không muốn liên quan gì đến anh nữa, đến chết rồi vẫn không muốn anh ngày ngày nhớ thương gì cô ấy. Chấp nhận đi, cô ay đi rồi."
Minh không nói gì, lại tiếp tục tung cú đấm sang. Hải Đăng đỡ lấy đòn của anh, Minh đánh rất bạo, động tác rất dồn dập, chỉ hận không thể băm Hải Đăng ra hàng nghìn mảnh. Hải Đăng không chịu thua, không có Quế Chi ở đây anh còn chịu đựng làm gì, mỗi đòn đều rất hiểm, muốn để lại vài dấu ấn làm kỉ niệm trên mặt Minh mới bỏ qua.
"Các người có thôi đi không!"
Giọng nói Trì Tuyết vang lên, gào thét trong biệt thự yên tĩnh, làm ba người đàn ông ngừng tay lại. Kỷ Nhiên nắm chặt tay Trì Tuyết, dỗ dành, "Vợ, em đừng nóng, cẩn thận con".
Trì Tuyết nhìn cả hai.
“Phiền hai người rời khỏi nhà tôi cho. Quế Chi đã mất rồi, hai người còn đánh nhau? Hai người có phải là người không???"
Hải Đăng rút tay về, ôm tro cốt của Quế Chi ngồi xuống vị trí cũ. Minh thấy vậy cũng thôi, ngồi phịch xuống ghế ngay cạnh Hải Đăng như một đứa trẻ làm sai. Trì Tuyết đến trước mặt Minh, nhìn anh một thoáng, giọng nói hơi khàn đi.
“Anh Minh, em tôn trọng gọi anh một tiếng anh. Nhưng trong lòng em, anh hèn lắm."
Minh ngẩng đầu nhìn Trì Tuyết, khuôn mặt cô hơi tái đi, bờ môi nứt nẻ, hai mắt thâm quầng như không ngủ đủ giấc, không sao hả miệng nói được tiếng nào.
“Phiền anh ra ngoài dùm cho, chỗ này không chào đón anh. Anh về nhà với cô vợ yêu quý của anh đi, sau này nếu không có việc gì, mong anh Minh đừng sang đây nữa."
Minh nhìn Trì Tuyết một đỗi, anh có thể đánh mắng với Hải Đăng, nhưng chẳng lẽ còn cãi tay đôi với Trì Tuyết hay sao? Anh nhìn cô một lúc lâu, cả người căng lên như thể chịu đựng một chuyện gì rất đau đớn, nhổm dậy khỏi ghế sô pha. Chỉ việc chồm dậy thôi mà Minh lặp lại hơn ba lần, mới nhấc người được khỏi ghế dài, đứng vững vàng trên mặt đất chông chênh.
“Xin lỗi”.
Trì Tuyết không đáp, Kỷ Nhiên đã choàng vai cô kéo cô úp mặt vào ngực mình, Minh không nói gì nữa, lặng lẽ lướt sang Trì Tuyết rời khỏi biệt thự, nắng khắc họa rõ bóng lưng vững vàng của anh, nhưng không sưởi ấm nổi gương mặt anh.
Kỷ Nhiên nhìn theo Minh một hồi lâu, vỗ vai Trì Tuyết, "Đừng khóc nữa, anh đưa em về phòng ngủ nhé."
Trì Tuyết hơi dụi mắt, gật đầu theo anh, sau một đêm quá dài, cô cũng cần nghỉ ngơi.Tin tức Quế Chi qua đời chẳng hiểu sao lên đầy các mặt báo, mỗi ngày có một vụ nói về cô cháu gái của doanh nhân Nguyễn Minh bị bắn, rất nhiều lời đồn đại từ vô căn cứ đến suy đoán thiêu dệt phủ đầy mỗi trang báo mạng, Minh nhìn thấy những tin tức này, mỗi ngày đều có người nói cho anh, rằng cháu gái của anh, người anh nâng niu trong lòng bàn tay đã không còn trên đời này nữa. Minh không rõ cảm giác của mình là thế nào, có lẽ là chết lặng rồi, nên không còn thấy đau đớn chăng. Mỗi ngày Minh đến công ty, làm việc như chết đến tận khuya, rồi lại về nhà nằm sấp trên giường mình. Duy trì nhiều ngày như vậy, đến khi có ảnh Hải Đăng ôm tro cốt của Quế Chi thả trôi ra biển lớn, Minh vẫn không mảy may quan tâm.
Chẳng qua Quế Chi đang đi du lịch đâu đó, nếu cô mỏi mệt rồi sẽ quay về bên anh mà thôi. Cô thích du lịch, cũng thích đi khám phá nhiều nơi, chắc chắn cô đang giận anh nên bỏ đi đấy thôi.
Minh tin như thế, cũng chỉ có tin như thế mới đếm được hết một trăm hai mươi tiếng không có cô kề cận bên anh.
Minh không biết đang trả thù ai, hay trả thù mình, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, anh tự tay dẹp hết bảy tờ báo đăng tin cô, không cho phép truyền thông nhắc đến một chữ nào về Quế Chi, những ai có liên quan đến Quế Chi, Minh sẽ đáp trả từng người một, bắt đầu từ nhà Thanh Lam.
Thậm chí tang lễ của Quế Chi, Minh không đến dự, cũng không cho phép ai làm rình rang. Đưa tang lặng lẽ, hôm ấy trời đổ mưa, Hải Đăng chỉ rải xong tro cốt rồi về. Không đưa tiễn, không người viếng thăm.
Đến cả một ngôi mộ, Minh cũng không cho Quế Chi.
Với những chuyện này, Trì Tuyết có lúc cảm thấy Minh rất cố chấp, cũng rất bi ai. Trong lòng Minh, dường như khi Quế Chi qua đời, anh không cần phải giam mình lại nữa, chỉ làm điều anh muốn, cho dù điều ấy có tổn thương bao nhiêu người đi nữa cũng chẳng sao.
"Người cũng đi rồi, anh ấy làm vậy được gì".
Như sau nắng hạn, trời phải đổ mưa. Có vậy thôi.
Danh Sách Chương: