Truyện Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi : chương 194: về nhà
Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi
-
Tư Không Vũ Tịch
Chương 194: Về nhà
Ông Vĩ ngồi trong phòng làm việc, thưởng trà đọc sách như mọi khi, chỉ là hôm nay ông không có tâm trạng đâu mà đọc tiếp, bởi vì mới sáng ra quý tử nhà ông báo cho ông biết, ông có cháu rồi. Sống đến từng tuổi này, có cháu dĩ nhiên là vui sướng, nhưng nếu con ông không tự báo với ông, mà phải thông qua một bài báo mạng để biết được tin đó, vậy thì sao?
Vậy thì không vui rồi, như lúc này ông chỉ muốn kéo thằng con quý hóa về nhà dạy bảo một phen. Lúc trước ông có hiểu lầm vợ mình, dẫn đến có khắc khe đuổi Kỷ Nhiên ra đường, không lo không quản vài năm. Có khó tha thứ đến thế không? Kỷ Nhiên nhất quyết không chịu tha thứ cho ông, vậy thì cái mặt già này đành xuống nước dỗ dành nó. Chỉ là Kỷ Nhiên lúc ấy đã cao chạy xa bay, nói một câu không phải, anh liền cuốn gói tự bơi không cầu cứu ông lần nào.
Ông không phải người hiền lành, nhưng ông cũng đâu phải là người độc ác ngán chân con mình làm gì đâu? Vậy mà giờ cháu cũng có rồi, con trai ông nhất quyết không chịu báo cho ông biết.
Nghĩ đến đây, ông lại đập bàn, đứng phắt dậy định tìm Kỷ Nhiên nói cho ra lẽ. Ông chưa ra khỏi phòng, thì bà Nhu đã đi vào bên trong, bà cầm một khay trà chiều cùng đĩa hoa quả cắt tỉa đẹp mắt. Bà vừa vào, đã thấy chồng mình hùng hổ không biết đi đâu, bà đặt khay xuống bàn lớn, đi sang kéo tay chồng mình, "Anh sao vậy?"
"Còn sao trăng gì nữa, em đọc báo hôm nay chưa. Thằng con em định giấu biệt cháu anh không cho ông cháu anh gặp nhau. Em nói đi? Con với chẳng cái".
Bà nghe vậy sửng sốt, sau đó cười ngay, “Sao cơ? Em có cháu rồi?”
Ông gật đầu, đập tay xuống bàn. "Em thấy không, anh không hỏi nó cũng chẳng thèm nói, cái tính trái tính trái nết này học từ ai thế không biết".
Bà đi sang nhìn máy tính, video Trì Tuyết bầu to vượt mặt rõ nét chất lượng full HD, dáng nghiêng trong bệnh viện, đi đứng dịu dàng khoan thai, Kỷ Nhiên thì khỏi phải nói, còn đang đỡ cô nâng cô đi chỉ sợ ai đụng trúng cô.
Ông cũng nhìn video, nhìn bụng có lẽ sắp đến ngày chuyển dạ, mà bây giờ ngay cả mặt con dâu ông còn chưa nói chuyện được.
"Em gọi kêu vợ chồng nó về đây."
“...” Bà Nhu nhìn ông, không biết ai là người nói, Trì Tuyết chưa vào cửa nhà ông, Quyên mới môn đăng hộ đối, con bé đừng hòng bước vào nhà một bước nữa? Bà cười cười nhìn chồng, làm vợ chồng bao năm không lẽ ông còn không hiểu ý cười mỉa mai này, da mặt dày đến mấy cũng hơi đỏ lên.
“Sao nhìn tôi?"
“Em đang nghĩ không biết ai nhất quyết chỉ thừa nhận Quyên."
Ông nghe xong không nói gì, nhìn đĩa hoa quả trên bàn ngồi xuống ăn lấy ăn để. Đoạn, ông nói với bà, “Con cũng có rồi, không lẽ anh còn bắt nó bỏ con? Anh ác thế sao?"
Bà nhớ lại những chuyện ông từng làm, lặng lẽ gật đầu. Có việc gì mà ông chưa từng làm cơ chứ, vậy mà ông không nói được tiếng nào, kéo bà ngồi cạnh mình.
"Lâu như vậy rồi, em vẫn còn chưa tha thứ sao?"
Ánh mắt bà dịu dàng hẳn đi, chuyện cũ giống như một quyển phim quay chậm hiện lên trong đầu bà, trong phút chốc tan ra theo cái nắm tay của ông.
"Không đâu, em đã quay về đây rồi, nửa đời người rồi anh còn hỏi tha thứ hay chưa. Vớ vẩn".
Ông thở phào, bà chỉ cười, cầm điện thoại gọi cho Kỷ Nhiên.
Trì Tuyết vừa ăn xong hoa quả, Kỷ Nhiên vừa rời đi thì điện thoại đổ chuông. Cô nhìn thoáng qua tên, chỉ có chữ mẹ, trong lòng hơi run một chút. Vì sao ư, dù sao con dâu bao giờ cũng hồi hộp khi tiếp xúc với mẹ chồng, nhất là đôi vợ chồng này. Trì Tuyết cưới Kỷ Nhiên rất vội, đôi bên gia đình còn chưa từng gặp nhau, nếu không có pháp luật bảo vệ, thì hai người cũng chỉ như một cặp tình nhân, không danh phận không được chúc phúc mà thôi. Bây giờ mẹ anh gọi đến, Trì Tuyết đang suy nghĩ không biết nên lấy tiền rồi rời đi, hay sống chết khóc lóc bảo con đang mang thai của anh ấy, chờ con sinh rồi con sẽ rời đi.
Trong tiểu thuyết đều viết thế này nhỉ? Trì Tuyết không nhấc máy, chuông đổ đến lần thứ hai, thì Kỷ Nhiên quay lại. Trì Tuyết đưa cho anh, môi mấp máy.
"Mẹ anh".
Kỷ Nhiên cũng học theo điệu bộ lo lắng của cô, "Không phải mẹ em à?"
Trì Tuyết lườm anh, Kỷ Nhiên mới nhấc máy nghe thử mẹ nói gì. Bà là người nhẹ nhàng, nhưng với con trai và chồng thì khác, vừa bắt đã nghe mẹ anh nói, “Mai con dẫn con dâu về đây, con cũng có rồi còn tính giấu bố mẹ đến khi nào, hả?"
“.” Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết đang lo âu nắm chặt tay, anh để tay vào tay cô, lồng mười ngón vào, Trì Tuyết mới thôi căng thẳng.
“Bố không chấp nhận Trì Tuyết còn gì".
Trì Tuyết cũng biết chuyện này, nghe Kỷ Nhiên nói càng lo lắng hơn. Thì ra nhà anh ấy thật sự không chấp nhận cô... Dù đã biết trước chuyện này qua lời Quyên, Trì Tuyết vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
Bà nghe Kỷ Nhiên nói xong đã gắt anh, "Ông ấy không chấp nhận rồi sao? Tính đuổi con dâu mẹ ra đường chắc? Con cứ mang con bé về đây, đừng quan tâm ông ấy."
"." Giọng bà lớn đến mức Trì Tuyết nghe rõ mồn một, cô hơi bất ngờ nhìn Kỷ Nhiên. Ngày ấy ở nhà ông nội cô chỉ nghĩ mẹ anh là người nhẹ nhàng dịu dàng, ai nhìn là biết bà chủ nhà cao cửa rộng? Kỷ Nhiên cũng ngạc nhiên không kém, rồi lại nghĩ đến có khi bố mình đang ngồi cạnh, khóe môi hơi cong lên.
“Con biết rồi, ngày mai con sẽ đưa vợ về".
“Được, con nhớ dặn vợ nghỉ ngơi nhé. Mang thai vất vả, con đừng chọc vợ mình giận đó. Mai hai đứa về đi, vợ con thích ăn gì? Để mẹ chuẩn bị?"
"." Kỷ Nhiên về nhà còn không thấy mẹ mình sốt sắng đến vậy. Anh hắt sâu, cảm giác Trì Tuyết đang căng thẳng thì khẽ hôn lên trán cô. Trì Tuyết suýt thì đẩy anh rớt ghế, đang nói chuyện với mẹ còn dám âu yếm cô. Trì Tuyết giả chết chôn mặt vào lòng anh, Kỷ Nhiên mới trả lời mẹ mình, “Cô ấy không kén ăn, mẹ đừng lo quá, mai con sẽ về".
Bà gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi tắt máy. Kỷ Nhiên chồm đến ôm Trì Tuyết, vỗ vỗ đầu cô.
"Được rồi, mẹ cúp máy rồi, em ngẩng lên đi".
Trì Tuyết ngơ ngác ngẩng đầu lên, "Sao rồi anh?"
Kỷ Nhiên cố tỏ nghiêm mặt, nhưng Trì Tuyết quá sốt sắng chẳng nhận thấy, vội lắc lắc tay anh.
"Có phải họ không thích em không? Anh nói gì đi chứ... Kỷ Nhiên hay là em..."
Kỷ Nhiên dịu dàng nhìn cô, "Không, họ rất thích em. Ngày mai mẹ bảo hai đứa về nhà".
Trì Tuyết vẫn chưa tin lắm, "Anh đừng lừa em, dù sao mình cưới cũng lâu vậy rồi..."
Nếu là nhà khác, có khi còn đuổi cô ra đường cũng nên. Kỷ Nhiên lắc đầu, “Ngày mai đến em sẽ hiểu, trong nhà anh hiện giờ, mẹ anh nói một, bố anh sẽ không nói hai”.
Trì Tuyết có cái nhìn khác hẳn về mẹ chồng. Thật đáng sợ nha. Cô rụt rè hỏi, "Vậy ra anh theo gen bố à?"
“.” Kỷ Nhiên nhìn cô, nhéo mũi cô.
"Đúng vậy, trong nhà mình, vợ anh nói một, anh cũng không nói hai”.
Trì Tuyết bật cười, Kỷ Nhiên thấy cô đã thả lỏng mới để cô tựa vào vai anh, ngày trôi qua êm đềm bình yên như vậy, chẳng ai hay một cơn bão đã gần kề.
***
Biệt thự ngõ 8, ven sông.
Thanh Lam đi vào trong biệt thự gặp Quyên, Quyên đang nằm ườn trên sô pha đọc tin tức. Trong biệt thự có vài vệ sĩ, không ai dám nhìn sang sô pha. Thanh Lam vội vã đi vào, tiếng chân vang bình bịch giữa biệt thự không mấy lao xao.
Quyên nhướn mày nhìn sang, “Cậu làm gì vậy?"
Câu nói của Quyên đâm vào lòng Thanh Lam một lưỡi dao, cô ta gắt lên. "Cậu có quyền gì mà nói tớ như thế? Quyên à, nếu Kỷ Nhiên biết cậu là người của Red, cậu nghĩ cậu còn cơ hội không? Đời này cũng đừng mơ bước vào cửa họ Kỷ!”
Danh Sách Chương: