Bất chợt cô cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua, ngón chân theo bản năng co quắp. Anh nhếch môi, cúi người hôn lên môi cô, ngậm lấy phần môi dưới khẽ cắn.
“Điểm yếu của em, là ở nơi này sao?”
“Ưm…ha…Kỷ Nhiên… mau lên…ưm…”
Tiếng kêu của cô hoàn toàn khiến anh thêm điên cuồng. Anh hỗn loạn lên gương mặt cô, phía dưới đâm rút liên tục, chân cô theo từng nhịp chuyển động mạnh mẽ từ anh quấn chặt lên người anh, tay cào lên lưng để lại những vết xước mờ nhạt. Anh thở dốc liên tục, thế tiến công ngày càng dồn dập, cả người Trì Tuyết xóc nẩy, có nức nở kêu đến khàn giọng, sự thoải mái này vừa khiến Trì Tuyết hạnh phúc vừa hoang mang đến rối bời.
“Bé hư, bám chặt lấy anh nào.”
Lần đầu tiên nếm được trái cấm, cả anh và cô như trầm luân, giam cầm chính mình vào trong cuộc hoan ái. Trì Tuyết vùi đầu vào hõm vai anh, lưu lại vết cắn sâu hoãm. Anh trầm giọng kêu tên Trì Tuyết, ở lần cuối cùng cố gắng giữ lấy một tia lý trí, rút phân thân ra ngoài, lập tức cả gra giường liền phủ lên màu trắng đục.
Trì Tuyết liên tục bị anh làm cho cao trào, cả người run rẩy, hai mắt mơ hồ chưa kịp lấy lại tiêu cự. Anh liếm vào vết rách nhỏ trên môi cô, đầu ngón tay ve vuốt hoa nguyệt, khiến nơi đó run rẩy. Cô ưm một tiếng, giọng khàn đặc xin tha.
“Đừng làm nữa, em chết mất!”
“Một lần nữa thôi, nhé?”
Anh cầm lấy tay Trì Tuyết, để cô cảm nhận được bên dưới mình vẫn còn cứng rắn như thế nào. Trì Tuyết xấu hổ rụt tay lại, chưa kịp nói lời từ chối liền bị anh bế bổng lên, đẩy cô sát vào thành giường. Hơi lạnh từ gỗ khiến cả người cô run rẩy, vô thức túm lấy bả vai anh, lẩm bẩm oán giận.
“Tên khốn Chu Tử Lam, cái thuốc quái quỷ gì vậy chứ…”
“Ở trên giường cùng anh lại còn nhắc đến tên người đàn ông khác. Anh phải phạt em mới được.”
Anh bảo cô dùng chân quáp lấy thắt lưng anh, còn mình thì dùng một tay đỡ lấy cặp mông tròn mềm mại, tay còn đánh vào nơi đó vài cái xem như cảnh cáo, tuy đã giảm lực nhưng nơi da thịt trắng nõn vẫn ửng đỏ. Trì Tuyết nhúc nhích, bất mãn rầm rì.
“Đau em…”
“Thật sự chỉ có đau thôi sao? Anh cứ nghĩ em còn muốn thêm nữa mới đúng chứ”.
“Lưu manh, không cho anh nói…ưm…ha…”
Chưa kịp dứt lời, anh đã nâng cô lên, không chút báo trước đẩy phân thân dưới vẫn còn đang tràn trề sinh lực vào hoa nguyệt, khiến cô chỉ kịp níu lấy cả người anh làm điểm tựa. Không chỉ liên tục đâm rút, anh còn nhào nắn, dùng lưỡi ngậm lấy *** *** *** trên ngực cô. Trì Tuyết hoàn toàn không thể khống chế bản thân, cảm giác sung sướng này cùng điên cuồng này tựa như đang mơ vậy. Cả người cô càng thêm phối hợp đong đưa theo tiết tấu từ anh, giao toàn bộ cơ thể mình vào tay anh, mặc anh vần và.
Nước mắt sinh lý rơi đầy mặt, Trì Tuyết bụm miệng kìm nén đi tiếng kêu, lại bị anh dùng tay cường ngạnh cưỡng chế, kéo tay cô ra, vừa hôn lên cổ vừa dụ dỗ.
“Đừng nhịn, em kêu rất dễ nghe. Nơi này của anh cũng rất thích tiếng kêu của em.”
Anh đâm càng thêm sâu, lần này cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, lần thứ ba đạt cao trào, tiếng kêu yếu ớt không khiến người thương tiếc, ngược lại càng làm người nghe nổi lên ham muốn bắt nạt, chèn ép đến rệu rã.
Anh không vì cô cao trào mà ngừng lại, càng thêm cường thế đưa đẩy điên cuồng, mồ hôi rơi ướt đẫm thân thể, dính dớp lại đầy mê hoặc. Anh như si mê vuốt ve làn da bóng loáng như lụa của cô, gạt đi từng giọt mồ hôi ướt đẫm. Trì Tuyết dường như bị kích thích, rướn người hôn lên môi anh, nụ hôn nhuốm cả dục vọng lẫn tình yêu. Cô quàng tay giữ chặt lấy anh như giữ phao cứu sinh, tiếng nức nở lúc này chỉ còn là những tiếng rên nhỏ vụn nơi cổ họng, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ khẽ hé, lộ ra đầu lưỡi mềm mại.
Ngay khoảnh khắc anh áp sát thân thể lên người mình, Trì Tuyết liền biết được một sự thật, đêm nay cô chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi con sói đói này.