Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Tiểu Duyên
***
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời; cảm giác trong lòng này càng thêm rõ ràng. Mà những người khác đang trong cơn chấn động cũng vô thức nhìn theo tầm mắt của Kế Duyên, cùng nhau nhìn về phía bầu trời. Hình ảnh đập vào mắt khiến bọn họ cảm thấy dường như bản thân đưa tay ra là có thể chạm tới mây, giống như mây bay, cũng giống như sương mù. Đây là cảm giác chỉ có thể có khi đứng rất gần những đám mây mà thôi.
“Tiên trưởng, ngài muốn làm gì?”
“Nói hai ba câu không thể rõ ràng được. Ngươi cứ xem như đang khảo chứng lịch sử đi. Bây giờ cách giờ Tuất ba khắc đêm nay còn có nửa canh giờ, tất cả mọi người hãy tĩnh tọa đi.”
Nói xong câu này, Kế Duyên phất tay áo lên. Trong nội viện, nơi được tinh phiên lơ lửng vây quanh, xuất hiện năm cái bồ đoàn. Ý tứ này không cần nói thì ai cũng biết.
Khi Kế Duyên là người đầu tiên ngồi xuống một cái bồ đoàn bên phải, Yến Phi thấy ba vị đạo sĩ già trẻ ở đây liếc mắt nhìn nhau một cái. Y cũng lập tức ngồi xuống, chiếm lấy vị trí bên trái ở cạnh Kế Duyên. Còn đám người Trâu Viễn Tiên đương nhiên cũng theo sát phía sau, nhao nhao ngồi ở bên trái Yến Phi.
Kế Duyên không giải thích quá nhiều. Giờ phút này, hai mắt hắn đã khép hờ, thần niệm như gần như xa. Hắn dựa vào tinh phiên trong viện, cảm ứng Vân Sơn quan từ xa, nhưng cũng không có cảm ứng rõ ràng nào.
Tinh phiên này cùng với tinh phiên ở Vân Sơn quan đã từng có trạng thái giống nhau. Mới nhìn thì chỉ thấy đây là một tấm vải bình thường, nhưng ngày hôm nay Kế Duyên đương nhiên biết nó vốn dĩ không hề bình thường.
“Xem r,a vẫn phải đợi tới lúc bầu trời tối đen…”
Kế Duyên lẩm bẩm một câu rồi nhìn về phía Trâu Viễn Tiên.
“Trâu đạo trưởng.”
“À à, tiểu đạo ở đây!”
“Nghe lời ngươi nói lúc trước, cũng không có đạo tàng trân quý nào truyền xuống, nên mỗi ngày hẳn là ngươi cũng không làm khóa sớm khóa muộn với tinh phiên này. Nhưng dù sao tinh phiên này chính là vật của các ngươi, kính xin ba vị đạo trưởng các ngươi có thể tĩnh tâm ngưng thần, mau chóng nhập tĩnh, cảm nhận tinh phiên cùng với thiên không tinh đấu.”
Nhập tĩnh? Hiện tại mọi người đều đang phấn khởi như thế này, làm sao có thể nhập tĩnh đây, nhưng không thể nói như vậy được.
“Vâng, tiểu đạo tận lực, Như Lệnh, Lý Bác, nhập tĩnh, đều nhập tĩnh nào!”
Ba vị đạo sĩ lập tức cùng nhau nhắm mắt lại và ngồi yên, nhưng Yến Phi ở bên cạnh chỉ biết lắc đầu. Ba người này chỉ nhắm mắt lại mà thôi. Từ trạng thái hô hấp và mí mắt thường xuyên giật giật, y biết không có một người nào chân chính nhập tĩnh cả. Trạng thái tu luyện nội công của võ giả thực ra cũng là một loại nhập tĩnh, cho nên y có thể hiểu được điểm này.
Nhưng Yến Phi không có quá mức rối rắm giùm người khác; có cơ hội đứng ngoài quan sát Kế tiên sinh thi pháp như vậy, đối với y mà nói cũng là cực kỳ khó có được. Cho nên bản thân y cũng ngồi yên nhắm mắt, là người đầu tiên tiến vào nhập định. Vừa mới nhập tĩnh, Yến Phi thấy cảm giác của mình nhạy bén hơn một chút, chung quanh an tĩnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều, tựa như chỉ có một mình y đang ngồi ở trên một ngọn núi cao, đưa tay là có thể chạm tới trời cao.
Kế Duyên tất nhiên sẽ không để cho thầy trò Trâu Viễn Tiên vẫn ở trong trạng thái “mò mẫm” này. Hắn đưa tay hướng về phía bọn họ một chút. Chỉ trong chốc lát, hô hấp của ba người có vẻ chậm rãi và kéo dài hơn, rõ ràng là dưới sự trợ giúp của Kế Duyên, cả ba người dần dần nhập tĩnh.
Từ đó về sau, toàn bộ tiểu viện chính thức trở nên an tĩnh. Kế Duyên cũng không vội vàng thi pháp, mà ngồi yên tĩnh một bên, chờ đợi màn đêm buông xuống. Nửa canh giờ rất ngắn. Trong đầu Kế Duyên chỉ vừa suy nghĩ xong một vấn đề nhỏ, sắc trời cũng đã tối xuống. Ánh mặt trời ở chân trời chỉ có hoàng hôn còn sót lại, mà trên bầu trời rõ ràng có thể nhìn thấy được những ngôi sao.
Tầm mắt Kế Duyên nhìn về phía tinh phiên lơ lửng. Tuy rằng nhìn như không hề có phản ứng, nhưng trong mơ hồ, tinh đấu được thêu lên trên đó có ánh sáng nhàn nhạt chảy qua. Đây là tinh lực yếu đến mức khó có thể nhìn thấy. Cho dù là hắn, nếu không chú ý cũng rất dễ dàng bỏ qua.
Cũng khó trách Trâu Viễn Tiên vẫn lấy cái này làm chăn ngủ, có lẽ từ sư phụ lão – thậm chí còn sớm hơn nữa – cũng đã làm như vậy. Trải qua nhiều năm làm chăn, việc này có thể trợ giúp bọn họ chậm rãi tinh tiến pháp lực. Nhưng dĩ nhiên với cách dùng này, nếu tổ sư gia bọn họ biết được, chắc hẳn sẽ tức giận tới mức sống lại.
Nếu đã vào đêm, Kế Duyên trực tiếp nhắm mắt thi pháp. Ý cảnh chậm rãi triển khai, chậm rãi dung hợp một thể với trận pháp bố trí trong viện này. Giờ khắc này, bất luận là Kế Duyên hay là đám người Yến Phi đã ở trong tĩnh định, tất cả đều cảm thấy thân thể của mình tựa như theo tinh phiên đang bay lên cao vô hạn, tựa như bồ đoàn mà bọn họ đang ngồi chậm rãi bay lên chín tầng trời.
Tình huống này giống hệt như đang bay loạn khắp trời, nhưng đồng thời có thể cảm giác được chung quanh dường như có bông tuyết không ngừng rơi xuống. Lúc đầu tuyết nhỏ rơi xuống, sau đó tuyết càng lúc càng lớn, cuối cùng tuyết lớn giống như lông ngỗng bay tán loạn. Sau đó bọn họ giống như nhắm mắt ở trong bóng tối, “tưởng tượng” ra loại hình ảnh này. Màu sắc trong bóng tối cũng bắt đầu trở nên sáng ngời, có thể “nhìn” thấy bông tuyết rơi xuống kia là từng hạt huỳnh quang từ trên trời rơi xuống.
Ở một mức độ nào đó, cảm giác này thật ra mà nói là đúng. Bởi vì quan hệ với đại trận, bây giờ tiểu viện như đang tự do ở bên ngoài thành Song Hoa, lơ lửng trên chín tầng trời.
Nếu vào lúc này, mấy người bọn họ có thể mở mắt nhìn kỹ chung quanh, sẽ phát hiện ngoại trừ trong tiểu viện, hết thảy ngoài viện đều sẽ có vẻ cực kỳ mông lung, tựa như trốn trong sương mù.
Trên người bốn pho tượng lực sĩ lấp lánh ánh sáng màu vàng, một tiếng vang nhỏ như sấm rền truyền ra trên người bọn họ. Văn tự đại trận sớm đã ánh lên hào quang. Một tinh hà mơ hồ tựa như xuyên qua tiểu viện, mang nó lên chín tầng trời.
Mượn nhờ văn tự đại trận của bốn lực sĩ, hơn nữa Kế Duyên cùng thi triển Du Mộng thuật và Thiên Địa Hóa Sinh, giờ này khắc này, tiểu viện vừa ở trong thành Song Hoa, lại không ở trong thành Song Hoa. Cũng chỉ có đám người Kế Duyên có thể cảm nhận được hết thảy sự thần kỳ này. Trong thành bao gồm cả quỷ thần và tất cả sinh linh đều không hề cảm nhận được, chỉ cảm thấy tối nay tinh không đặc biệt sáng ngời mà thôi.
Có đôi khi ở trong yên tĩnh quá lâu, bên ngoài chỉ là một cái chớp mắt; có đôi khi chỉ yên tĩnh trong chớp mắt, ngoại giới kỳ thật đã qua một hồi lâu. Ngay khi đám người Yến Phi ở trong tĩnh định cảm thấy mới lạ thì hình ảnh trong lòng Trâu Viễn Tiên dần dần phát sáng, tinh phiên bắt đầu chậm rãi trở nên rõ ràng.
Bên ngoài, canh giờ đang ở lúc nửa đêm. Kế Duyên mở mắt, mấy người khác trực tiếp bị bỏ qua. Hắn thấy được tinh phiên và Trâu Viễn Tiên đều phát ra huỳnh quang nhàn nhạt. Một màn này làm cho hắn thả lỏng một chút, cũng may trong ba vị đạo nhân này vẫn có người ít nhiều có chút liên hệ với tinh phiên, mặc kệ việc này nhờ cung phụng hay là nhờ đắp chăn ngủ mà ra.
'Chính là lúc này.'
Kế Duyên vừa động tâm niệm; sau một khắc, tinh lực phía chân trời bỗng trở nên cuồng cuộn bốc lên. Tinh hà trong viện giống như dòng sông mùa mưa nước dâng cao, trong nháy mắt trở nên rộng lớn và mãnh liệt, mà tinh phiên trên mặt sông cũng càng thêm sáng ngời.
“Trâu đạo trưởng, niệm theo ta. Tinh Khải bắc thiên, diêu hô nam thiên, tinh hà vi giới, lưỡng phiên tương kiến.”
(*) (*) Tinh Khải phương Bắc, gọi về phương Nam, xen vào tinh hà, hai lá cờ gặp nhau.
Trâu Viễn Tiên lúc này như mộng như tỉnh. Tuy lão nhắm mắt lại, nhưng tinh phiên lơ lửng trước mắt, ngoài ra tất cả đều là tinh không, bản thân lão như đang ngồi trên sóng biển vỡ nát mà vượt ngang tinh hà, thân thể cũng theo tinh hà khẽ lay động trái phải. Ngay lúc đó, thanh âm Kế Duyên giống như đến từ chân trời, mang theo cảm giác vô cùng mênh mông truyền đến.
“Tinh Khải Bắc thiên, diêu hô Nam thiên, tinh hà vi giới, lưỡng phiên tương kiến.”
Trâu Viễn Sơn mở miệng nhắc lại lời Kế Duyên. Thanh âm quanh quẩn trong tinh hà, theo dòng sông truyền về phương xa.
Cũng chính vào lúc thanh âm Trâu Viễn Tiên vừa dứt, pháp lực của Kế Duyên vừa triển khai, ngay lập tức tinh hà quang mang đại thịnh. Bản thân tinh hà này do nhóm chữ nhỏ khống chế, mà Kế Duyên chỉ một ngón tay về phương bắc.
Đại Trinh Tịnh Châu, trong Vân Sơn, tinh hà trận thế vốn không hề có phản ứng bỗng nhiên sáng lên. Tinh lực trên bầu trời không ngừng hạ xuống. Trong thời gian rất ngắn, một tinh hà mơ hồ có thể thấy được chảy xuôi trong Vân Sơn, mà bên trong đại điện cũ của Vân Sơn quan, tinh phiên cũng chợt sáng lên quang môn. Một đạo quang môn tiếp nhận thiên tinh từ tinh phiên bay lên, trực tiếp xuyên thấu qua nóc đại điện chỉ về phía cửu thiên.
Trong Vân Sơn Quan, một đám đệ tử đạo môn bao gồm cả quan chủ Thanh Tùng đạo nhân đều bị đánh thức. Thanh Tùng ngồi dậy từ trên giường, thân hình chợt lóe đã khoác xong áo khoác và xuất hiện trong viện mới.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tinh phiên?”
“Sư phụ! “Sư phụ, bên kia làm sao vậy?” “Chi Chi Chi Chi!”
“Đạo trưởng!”
Đám người Tôn Nhã Nhã cũng lục tục thanh tỉnh trong lúc nghỉ ngơi hoặc tu hành, đi vào trong viện nhìn về phía Vân Sơn quan cũ.
“Không rõ ràng lắm, xuống dưới nhìn một chút!”
Cả đám còn chưa kịp dời gót, thì “dòng nước chảy” trong con sông ánh sao kia đã “bùng nổ” hẳn lên. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy dòng sông phương xa dường như cũng có một đạo tinh quang bắn về phía chân trời, còn có thanh âm từ phương xa truyền đến.
“Tinh Khải Bắc thiên, diêu hô Nam thiên, tinh hà vi giới, lưỡng phiên tương kiến.”
Theo dòng chảy tinh hà, chùm ánh sáng tinh huy của hai cái tinh phiên một cái to một cái nhỏ tựa như xoay chuyển va chạm ở trên cao, sau đó tinh phiên phương xa giống như bị chậm rãi kéo gần.
“Ngồi xuống, tất cả đều ngồi xuống nhập tĩnh!”
Thanh Tùng đạo nhân ra lệnh. Đám người trong Vân Sơn quan như thanh tỉnh từ trong mộng, nhao nhao ngồi xuống tại chỗ tiến nhập tu hành tĩnh định.
Những người khác đều như rơi vào trong mộng, mà Kế Duyên ở trong tất cả mọi người chính là người thanh tỉnh nhất. Vào lúc này, tầm mắt của hắn cũng là rõ ràng nhất. Hắn tựa như đang ngồi giữa hai mặt tinh phiên, nhìn khoảng cách giữa hai mặt tinh phiên từ vô cùng xa đến vô cùng gần, cuối cùng một trước một sau hợp cùng một chỗ.
“Ầm…”
Cả tinh hà bắt đầu chấn động kịch liệt. Đám người Trâu Viễn Tiên trong trạng thái ngồi yên, cùng với đám người Thanh Tùng đạo nhân ở Vân Sơn quan xa xôi đều dao động lắc trái lắc phải, giống như đang ở trên một con thuyền sắp bị lật úp.
Hai mặt tinh phiên trùng khít chỉ trong chớp mắt, tinh đấu trên cao càng thêm phong phú hoàn chỉnh. Các loại màu sắc ở trong đó sáng lóng lánh, nhưng cực kỳ không ổn định.
“Lộp bộp lộp bộp lộp bộp…”
Một loại tiếng kẽo kẹt chịu không nổi vang lên. Kế Duyên đổ mồ hôi, đứng dậy vọt tới giữa hai mặt tinh phiên, hung hăng vung tay áo “chém” ra.
Xoát ~
Một đạo ánh sáng giống như nổ tung từ hai mặt tinh phiên lóe lên. Toàn bộ tinh hà run rẩy một chút, trong nháy mắt đã vỡ vụn, tất cả tinh tượng đều biến mất.
Ầm ầm ầm ầm…
Toàn bộ Vân Sơn chấn động nhẹ.
Ầm ầm ầm ầm…
Cả thành Song Hoa cũng khẽ đung đưa. Bốn pho tượng lực sĩ trong tiểu viện lúc này đều đang ở trạng thái khom lưng, tựa như gánh vác sức nặng vô tận, một lát sau mới chậm rãi đứng thẳng một lần nữa…
Ngoại trừ Kế Duyên ra, tất cả những người đang ngồi đều ngã trái ngã phải xuống đất. Kế Duyên nhìn lướt qua tinh phiên trong viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mơ hồ như ảo giác nhìn thấy ánh sao hơi run rẩy trong chốc lát.