Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Tiểu Duyên
***
Cam Thanh Nhạc cũng không hỏi tại sao Kế Duyên biết người ta sẽ dẫn theo hai người lên kinh thành. Dù sao thì trong suy nghĩ của gã, Kế tiên sinh là một cao nhân biết pháp thuật, nhất định là có thể làm được rất nhiều chuyện mà người thường không làm được.
Tuy Huệ Viễn Kiều không gặp mặt Cam Thanh Nhạc, nhưng quản sự tiếp đãi bọn họ làm việc rất đến nơi đến chốn. Rõ ràng là vị quản sự kia cũng hiểu rằng không được sơ suất khi tiếp đón những đại hiệp có danh vọng trên giang hồ như Cam Thanh Nhạc. Cho nên, hai người được dẫn đến một gian phòng có thể bày ba bàn, nhưng bên trong chỉ có một cái bàn lớn. Trên bàn bày đầy thức ăn, có cá có thịt, vô cùng phong phú.
“Mời hai vị dùng bữa ở đây. Hôm nay trong phủ có việc quan trọng nên ta không tiện ở lại. Sau khi hai vị ăn xong, sẽ có người chuyên về điều khiển xe ngựa chở hai vị tới hai gian thượng phòng ở khách điếm. “
“Ha ha ha, Lý quản sự khách khí rồi. Trong phủ có khách quý, chúng ta quấy rầy cũng không tốt. Sắc trời còn sớm, sau khi ăn xong, chúng ta tự mình rời đi là được, không làm phiền ngài nữa.”
Lý quản sự chắp tay.
“Tạ ơn Cam đại hiệp không trách tội, cũng mong Kế tiên sinh rộng lòng tha thứ. Mời các vị dùng bữa, có việc chỉ cần gọi hạ nhân là được. Lý mỗ cáo từ trước. “
Cam Thanh Nhạc và Kế Duyên cùng nhau đáp lễ. Nhìn quản sự rời đi, Kế Duyên trực tiếp đóng cửa lại, quay đầu nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn lớn.
“Thật sự là nhà giàu. Một bàn thức ăn như vậy nói lên liền lên. Vậy chúng ta còn khách khí cái gì nữa. Cam đại hiệp, ngồi xuống ăn đi. “
“Ha ha, quả thật rất phong phú, mời tiên sinh!”
Hai người được ăn một bữa ăn ngon lành. Mặc dù ngồi ở trước mặt Kế Duyên nhưng Cam Thanh Nhạc ăn cơm cũng không thấy có chút gánh nặng nào. Một lần gã há miệng là có thể nhét rất nhiều đồ ăn. Có một số món ăn dùng đũa không tiện thì gã sẽ trực tiếp dùng tay bóc lấy. Còn Kế Duyên vẫn dùng đũa, tùy nhìn rất nhã nhặn nhưng ăn cũng chẳng kém bao nhiêu. Những miếng thịt lớn, đồ ăn và phần cơm trong chén của Kế Duyên được đưa vào miệng mà giống như là đang ăn mì vậy. Kèm theo tiếng “sột soạt” rất nhỏ, thức ăn nhanh chóng biến mất. Thấy được cảnh này, ngay cả Cam Thanh Nhạc cũng nghẹn họng.
“Ách ách ách, ăn không nổi rồi… Tiên sinh, ngài đúng là ăn được, không sánh nổi, không sánh nổi…”
Cam Thanh Nhạc xoa bụng rồi ngồi phịch trên ghế. Lần đầu tiên gã nhìn thấy một người có thể ăn nhiều hơn mình. Một bàn thức ăn như vậy ít nhất cũng đủ mười mấy người ăn, vậy mà hơn phân nửa đều do Kế Duyên giải quyết. Chỉ cần nhìn lượng cơm này thì đã không phải là phàm nhân rồi.
“Kế tiên sinh, ngài vừa mới nói bên cạnh đương kim hoàng thượng thật sự có hồ ly tinh?”
Võ công của Cam Thanh Nhạc không tầm thường. Gã biết xung quanh không có ai nghe lén, hơn nữa lúc trước Kế tiên sinh cũng nói là tùy tiện nói chuyện phiếm ở trong phòng cũng không sao. Cho nên lúc này, gã lại tiếp tục ăn cơm và kiếm chủ đề nói chuyện.
Kế Duyên dùng Thiên Đấu Hồ của mình rót rượu ra uống. Rượu trên bàn vốn là của Cam Thanh Nhạc, giờ chỉ còn nửa bình. Nghe được câu hỏi của đối phương, hắn nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói.
“Không sai, là Thiên Diện hồ ly hóa hình, tên là Đồ Vận, đạo hạnh cũng không tính là nông cạn.”
“Yêu quái kia muốn hại Hoàng Thượng?”
Cam Thanh Nhạc hơi say rượu cũng rót cho mình chút rượu, rồi uống một ngụm.
“Hoàng đế Thiên Bảo quốc có Tử Vi khí, cho dù là yêu vật cũng không thể dễ dàng hại y. Nếu không, tất sẽ bị cắn trả không lường trước được. Nhưng chuyện ả ta muốn làm cũng không chỉ là muốn hại tính mạng hoàng thất của Thiên Bảo quốc, mà là muốn làm cho tử vi chi khí mục nát, quấy nhiễu sĩ lâm quân tham (hệ thống quan và quân cùng tầng lớp tri thức). Ở dưới loạn thì sẽ sinh ra khói lửa, ăn mòn khí số của Thiên Bảo quốc…”
Kế Duyên nhìn vẻ mặt nghe không hiểu của Cam Thanh Nhạc, dường như trên mặt gã hiện lên dòng chữ “nói tiếng người đi”. Vì vậy, Kế Duyên suy nghĩ một chút rồi nói thêm.
“Theo cách nói của người bình thường, chính là muốn để cho Thiên Bảo quốc gặp tai họa đại loạn, lâm vào cảnh nước mất nhà tan, dân chúng lầm than. Từ đó, thế đạo của yêu ma quỷ quái sẽ khởi sắc.”
“Cái gì? Như vậy thì làm sao mà nhịn được? “Phanh…”
Cam Thanh Nhạc thoáng cái tỉnh táo lại, thân thể theo tiếng quát đứng lên, phần bụng đập vào bàn tròn, làm cho cái bàn lắc lư một trận.
“Hồ yêu này được gả vào hoàng cung đã nhiều năm. Trong hoàng cung Thiên Bảo quốc chắc hẳn cũng có người nhận ra điều gì đó không thích hợp. Thế cho nên, mới mời Tuệ Đồng đại sư của Đại Lương tự ở Đình Lương quốc đến đây, vào cung để trừ tà. “
Gân xanh trên người Cam Thanh Nhạc phồng lên, chân khí cả người chạy tán loạn, tửu khí trong cơ thể cũng bị xua tan không ít, cả người đã thanh tỉnh hơn. Gã nhíu mày, lại ngồi xuống ghế.
“Tuệ Đồng đại sư này rất lợi hại sao? “
“Cũng xem là Phật pháp cao thâm. Đại Lương tự có một gốc cây bồ đề. Năm đó có Phật môn Minh Vương và một vị tiên tu luận đạo ở dưới tàng cây. Tuệ Đồng đại sư tu hành nhiều năm ở dưới tàng cây Bồ Đề, hưởng lợi vô cùng lớn. “
“Vậy là nếu Tuệ Đồng đại sư trừ yêu, ắt hẳn sẽ thành công, phải không?”
Kế Duyên nở nụ cười.
“Tuệ Đồng đại sư có Phật pháp cao thâm, nhưng đây là trình độ trong tâm cảnh Phật môn, mà y mới bao nhiêu tuổi chứ. Một thân Phật pháp mặc dù có cảnh giới khá cao, nhưng pháp lực lại chỉ có thể chậm rãi tu trì, tuyệt đối không bằng ả hồ yêu Đồ Vận này. “
“Hả? Vậy làm thế nào mới được!”
Cam Thanh Nhạc khẩn trương, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Kế Duyên. Trên mặt gã lộ ra vẻ vui mừng. Mình thật sự là đứng dưới ánh đèn nên bị tối, trước mắt không phải đã có cao nhân sao. Hơn nữa thái độ hời hợt của Kế tiên sinh, nhìn thế nào cũng thấy ngài ấy không để hồ yêu kia vào mắt. Chỉ là không đợi Cam Thanh Nhạc bắt chuyện, Kế Duyên đã nói trước.
“Tuệ Đồng đại sư chưa đủ sức, đương nhiên cần người trợ giúp. Cam đại hiệp võ nghệ cao cường, nghĩa khí ngút trời, chính là người tương trợ kia.”
“Ta?”
Cam Thanh Nhạc sửng sốt.
“Kế tiên sinh, có phải ngài nhầm lẫn gì không?”
“Không nhầm lẫn. Kế mỗ nhìn người vẫn rất chuẩn. Máu của Cam đại hiệp cực kỳ đặc thù nên có thể giúp được. Nếu không đủ thì vẫn có Kế mỗ ở đây mà.”
Kế Duyên nói như vậy, Cam Thanh Nhạc mới thoáng yên tâm một chút. Sau đó Cam Thanh Nhạc bỗng nhiên nhớ tới một tin tức. Nghe nói Tuệ Đồng đại sư của Đại Lương tự tuy nhìn tuổi trẻ, nhưng kỳ thật đã bảy tám mươi tuổi rồi, cái này mà vẫn gọi là tuổi còn nhỏ?
……
Sở Như Yên và Tuệ Đồng chỉ ở Huệ phủ một ngày hai đêm, sau đó đoàn xe lại một lần nữa khởi hành. Chẳng qua, lần này Huệ Viễn Kiều cũng đi theo, còn mang theo một ít đồ đạc chuẩn bị hiến cho hoàng thất. Quy mô của đoàn xe cũng lớn hơn một chút.
Vào lúc đoàn xe này một đường đi về phía kinh thành Thiên Bảo quốc, Kế Duyên và Cam Thanh Nhạc cũng cất vò rượu và đi theo phía sau. Trên đường, Kế Duyên và Cam Thanh Nhạc phân tích tình huống của Thiên Bảo quốc, và xem khí tượng dọc đường. Trong lòng hắn đã lưu lại một ấn tượng đối với Thiên Bảo quốc.
Dọc theo đường núi, Huệ Viễn Kiều cũng không dám trì hoãn nhiều thời gian, hơn nữa Sở Như Yên và Tuệ Đồng hòa thượng cũng hy vọng sớm vào kinh nên cũng không phàn nàn gì. Bọn họ dường như dùng hết tất cả thời gian để di chuyển, chỉ tốn vẻn vẹn nửa tháng đã đi từ Liên Nguyệt phủ tới bên ngoài kinh thành. Sau đó bọn họ cũng không chậm trễ dù chỉ nửa ngày, buổi chiều hôm đó ở lại dịch trạm cách hoàng cung không xa.
Kế Duyên và Cam Thanh Nhạc tất nhiên không có đãi ngộ giống vậy. Nhưng hai người không ở lại khách điếm, mà lên gác chuông ở ngoài hoàng cung. Nơi này vừa có thể nhìn thấy hoàng cung cũng có thể nhìn thấy dịch trạm, xem như là một vị trí không tồi.
Màn đêm buông xuống. Bên kia trạm dịch có rượu ngon tiếp đãi, chờ sứ đoàn Đại Lương sáng mai lên triều yết kiến. Còn Kế Duyên cùng Cam Thanh Nhạc thì ở trên gác chuông gặm bánh khô.
Lúc này, Cam Thanh Nhạc nhìn về phương hướng hoàng cung, xa xa có thể nhìn thấy cấm quân tuần tra đứng trên tường thành. Lúc quay đầu gã phát hiện Kế Duyên lại nhìn một vị trí khác trong thành.
“Kế tiên sinh, ngài nhìn cái gì vậy?”
“Ta thấy phương hướng Miếu Ti phường trong thành, quả nhiên thần quang bất ổn, xem ra lời đồn không phải là giả.”
“Lời đồn gì vậy?”
Cam Thanh Nhạc mấy ngày nay đều ở cùng một chỗ với Kế Duyên, không nhớ là có tin đồn đặc biệt nào cả. Kế Duyên nhìn gã, thở dài nói.
“Lúc vào thành, ta đã nghe thấy những người đến từ nơi khác vào kinh nói chuyện từ xa. Họ nói rằng mấy năm trước hoàng đế Thiên Bảo quốc sắc phong Thành Hoàng mới.”
“Hoàng đế thật sự có thể sắc phong Thành Hoàng?”
Mấy ngày nay, Cam Thanh Nhạc đã nghe Kế Duyên kể không ít chuyện thần tiên ma quái, biết rằng Thành Hoàng cũng không phải chỉ là những bức tượng bằng đất sét.
“Hoàng đế đương nhiên không có năng lực sắc phong quỷ thần, nhưng có thể phái người phá hủy tượng thần cũ, hạ lệnh cho dân chúng cung phụng vị thần mới. Pháp luật của Âm Ti là sâm nghiêm nhất, quỷ thần không được liên quan đến con người. Nếu không muốn mạo hiểm làm rung chuyển Nhân đạo, tìm hoàng đế tính sổ, Thành Hoàng cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt sau khi báo mộng vài lần cho Hoàng đế, hoặc là trong vòng mấy chục năm thì nhường hẳn vị trí, tóm lại là áp dụng phương pháp danh bất chính ngôn bất thuận như vậy mà tiếp tục nắm giữ Âm ti. Đồng thời, lúc Thành Hoàng mới chưa hình thành triệt để thì rút đi hương hỏa nguyện lực, khiến thân thể quỷ thần không được sinh ra, hoặc là liên tục báo mộng dân chúng xung quanh, làm cho nhiều người kính sợ, để cho dân gian thỉnh nguyện.”
Kế Duyên nói đến đây thì thở dài.
“Ài, Thành Hoàng đại thần đa phần đều là chính thần hiền đức. Mặc dù tuyệt đối không câu nệ thủ đoạn với yêu ma quỷ quái, nhưng chuyện thần vị luân phiên như vậy, trừ phi xác nhận có ảnh hưởng yêu tà tác quái, không thì chẳng bao giờ dùng thủ pháp kéo dài hơi tàn như vậy. Phần lớn bọn họ đều tình nguyện chuyển thành chủ quan của Âm Ti, hoặc trảm đứt thần thai từ kim thân pháp thể rồi bỏ trốn đi bên ngoài, tìm một con đường khác.”
“Vậy là vị Thành Hoàng kia không nhận ra sao?
Cam Thanh Nhạc lo lắng hỏi một câu, Kế Duyên bất đắc dĩ nói.
“Nếu đã nhận ra thì cũng sẽ không phải như bây giờ. Đồ Vận chính là hồ yêu được Ngọc Hồ Động Thiên chân truyền. Nếu ở trường hợp chính đạo, vốn dĩ có thể được tôn xưng một tiếng Hồ tiên. Việc này không nghĩ nhiều nữa. Lúc trước Kế mỗ đã đoán được bọn họ sẽ xem Thành Hoàng đại thần ở kinh sư là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt rồi. Được rồi, ngủ đi, ngày mai sứ đoàn Đình Lương sẽ vào cung. “
Vào canh năm buổi sáng hôm sau, sứ đoàn Đình Lương quốc đã đi ngang qua gác chuông vào hoàng cung, mà một ít quan viên kinh thành Thiên Bảo quốc cũng lục tục tiến cung chuẩn bị tảo triều.
Lúc Cam Thanh Nhạc còn đang ngủ, sắc trời vẫn chưa sáng, Kế Duyên nằm nghiêng trong gác chuông đã chậm rãi mở mắt. Trong tai hắn mơ hồ nghe được tiếng tuyên to rõ của thái giám cung đình.
“Truyền, sứ đoàn Đình Lương quốc, vào điện yết kiến…”
Tiếng vang truyền ra kim điện, cấm quân bên ngoài cũng nhắc lại lời nói tương tự. Một lát sau, Sở Như Yên đã trang điểm cẩn thận và hòa thượng Tuệ Đồng đã thay áo cà sa bảo bối cùng nhau bước vào kim điện, từng bước đi về phía trung tâm điện sảnh. Tất cả văn võ bá quan của Thiên Bảo quốc đều nhìn đôi nam nữ này, không thiếu tiếng khen ngợi. Trưởng công chúa Đình Lương quốc hào quang động lòng người, mà cao tăng chùa Đại Lương lại càng tuấn tú càng trang nghiêm.
“Thiếp thân Sở Như Yên Đình Lương quốc, bái kiến Hoàng đế bệ hạ Thiên Bảo thượng quốc! “
“Bần tăng Tuệ Đồng Đại Lương tự, bái kiến bệ hạ!”
Hai người một trước một sau hành lễ. Hoàng đế ngồi trên long ỷ đang ở tuổi trung niên cũng cảm thấy kinh diễm.
“Hai vị không cần đa lễ, đứng dậy nói chuyện đi.”